Cảm xúc dâng trào bất ngờ báo hiệu trái tim Tô Nhan tan vỡ. Cô ôm lấy Bạc Dạ như đang ôm lấy tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời.
Bạc Dạ đau lòng mà nhìn Tô Nhan.
Anh biết chủ trương nuôi dạy con cái của Tô Kỳ là để bọn trẻ giải phóng bản chất của chúng ở mức độ lớn nhất và không bị gò bó.
Nhưng cũng chính vì vậy, khi Tô Nhan phải lưu lạc bên ngoài một mình, anh ta quên mất việc cô cũng cần được an ủi Hoặc là, đứa con gái này là ngoài ý muốn, đây cũng là lần đầu tiên Tô Kỳ làm ba, nên hoàn toàn không biết làm sao để trở thành một người baa đủ tư cách. Cho nên khi cô con gái riêng này lọt vào tâm mắt của mọi người, Tô Kỳ cũng cảm thấy ngỡ ngàng.
Bạc Dạ võ nhẹ vào lưng Tô Nhan, cô rời khỏi l*иg ngực anh. Đối với sự thất lễ vừa rồi của mình, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng Bạc Dạ không để ý đến, anh biết Tô Nhan và Đường Duy đã có một quá khứ không dễ dàng chút nào. Anh không thể nặng bên này, nhẹ bên kia nên mở miệng nói: “Nếu cháu có oan ức gì thì đừng giấu giếm”
Tô Nhan nức nở: “Cháu có thể nói bất cứ.
chuyện gì ư? Cháu có thể… tin tưởng chú mà không cần phải lo lắng điều gì sao?”
‘Vài năm trước, vào lúc cô hao hơi khản tiếng thanh minh cho chính bản thân mình, vì sao không có ai chịu đứng ra tin tưởng cô…
Vừa dứt lời, có một cỗ sức mạnh tiến đến sau lưng cô. Tô Nhan lảo đảo một bước, bị người phía sau ôm vào trong ngực, đυ.ng phải một bờ vai rộng lớn.
Hô hấp của Tô Nhan trở nên dồn dập, chàng trai từ đầu đến cuối vẫn chưa nói chuyện đột nhiên lên tiếng, âm thanh khàn khàn.
Đường Duy nói: “Cứ xem như là lời cầu xin… xin em, hãy tin tưởng ở anh”
Hãy dựa vào bờ vai anh mỗi khi em đau khổ rơi lệ.
Tô Nhan kéo tay Đường Duy: “Tôi có thể tin tưởng anh đến mức nào? Nếu tôi nói… người đã chụp ảnh chúng ta, hơn nữa còn công khai tại lễ đính hôn của tôi và Diệp Tiêu chính là Từ Dao.
Liễu Tố Vân hét lên một tiếng, Từ Chấn lập tức thay đổi biểu cảm.
Cũng không ngăn được lời nói thốt ra từ miệng Tô Nhan, giống như cả cơ thể đã bị xé nát ra, trong lời nói còn mang theo mùi vị của máu tươi: “Anh có thể bắt cô ta phải trả giá không? Anh có thể thay cô ta trả lại tất cả quá khứ, danh dự, trong sạch, có thể trả lại toàn bộ cho tôi không?”
Nói đi!
Nói đi!
Nói là cô hận cô ta, nói là cô rất muốn cô ta bị vạch trần, nói là mỗi ngày mỗi đêm khi nghĩ đến chuyện bị cô ta hợp tác với người khác bày mưu hãm hại, cô muốn Từ Dao phải chết một ngàn lần một vạn lần!
Liễu Tố Vân lập tức nắm lấy bả vai Từ Chấn: “Không thể, chồng à, sao Dao Dao của chúng ta có thể làm ra loại chuyện thế này được? Từ trước đến nay, Dao Dao của chúng †a luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện…
“Đều là giả vời”
Tô Nhan liều mạng, nếu hiện giờ Đường Duy không ôm cô cản lại thì cô có thể lao tới đánh nhau với Liễu Tố Vân: “Tôi nói cho bà biết, cái tát của Từ Dao là do tôi tát đó. Tôi đánh cô ta xem như là nhẹ rồi, con gái bà không vô tội chút nào đâu.
Trên thế giới này, người luôn vô tội và chưa bao giờ làm chuyện ác chỉ có cô, người luôn ôm đau đớn và thương tích.
Liễu Tố Vân vừa nghe thấy Tô Nhan thừa.
nhận thì lập tức nói: “Đánh người chính là đánh người! Mặc kệ lý do là gì thì cũng là cô sai. Nếu trước kia nó làm sai, tại sao lúc đó cô không nói? Đây chỉ cái cớ của cô thôi.”
Nghe đi, nghe thử xem…
Cô là người bị hại, vậy mà mọi người luôn miệng chất vấn cô, tại sao ngay khi sự xảy ra cô lại không chịu ra làm rõ mọi trước tiên, có phải do có tật giật mình hay không, có phải do có ý định trả thù hay không…
Ác ý chính là sát ý.
Ác ý còn quá hơn sát ý!
Hai mắt Tô Nhan đỏ lên: “Sao tôi lại chưa nói? Sao tôi lại không nói chứ?”
Trong bữa tiệc đính hôn lúc đó, cô thanh minh như thể đang cầu cứu, nhưng không có một ai tin cô.
Đường Duy ôm chặt eo cô, vội gọi: “Tô Nhan…”
Từ Thánh Mân nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên chen vào: “Hả? Đường Duy, tôi nhớ rồi, không phải lúc ấy cậu có thấy có chỗ đáng ngờ ư? Thật là trùng hợp, ngày hôm qua đúng lúc tìm được video giám sát rồi.”