Lời nói của Kỳ Mặc khiến con của Bạc Dạ co rút lại nghiêm trọng, anh không dám tin nói: “Ý anh là gì?” của Thất Tông Lý phải tập
Kỳ Mặc hít sâu một hơi: “Năm năm trước, Tham Lam đã chết, năm năm sau anh tới trở thành Tham Lam của chúng tôi.”
Đường Thi đứng ở đó, biểu tình trên gương mặt cô cũng chẳng khác Bạc Dạ là bao, tràn ngập khϊếp sợ. Ngay từ đầu bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ phát triển như vậy, vậy mà bây giờ, Ngạo Mạn người đứng đầu trong Thất Tông Tội Lý – sư phụ của Đường Duy, hacker thứ bảy nổi tiếng trên mạng, biệt danh là R7CKY, hiện tại đứng trước mặt bọn họ đưa ra thỉnh cầu.
Bạc Dạ trở thành Tham Lam thứ hai. “Với năng lực của anh, khiến tôi hoàn toàn tin
Kỳ Mặc nói: “Tôi cần tìm được Lạc Phàm, hơn tôi cũng cần tìm Đường Duy.”
Đối với chuyện này, Bạc Dạ chi có thể lắc đầu mà nói: “Trước tôi vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào.”
“Chết tiệt.”
Kỳ Mặc xoay người, hung hăng vào cửa: “Tôi không biết tung tích hiện tại của Bạch Việt và Lạc Phàm. Bạch Việt bị thương, tôi đã tận mắt nhìn thấy, anh có tìm thấy anh ta không?”
Biểu tình trên mặt Bạc Da vẫn khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, hiện tại bọn họ đã lâm vào tình không cách nào liên lạc được với nhau, hơn nữa hiện tại bản thân giống như giọt nước trong đại dương, không cách nào có thể liên lạc được?
Anh chỉ có thể nói: “Không có, căn bản tôi không nhìn thấy Bạch Việt.”
“Thằng khốn.”
Kỳ Mặc thực sự tức giận: “Rốt cuộc Vinh Nam muốn làm gì? Anh ta muốn gϊếŧ hết bảy người trong Thất Tông Tội Lý sao?”
“Có lẽ không phải gϊếŧ chết mà là bắt đầu một cuộc sống moi.”
Ảnh mắt Bạc Dạ rời rạc: “Anh ta muốn một mẻ bắt gọn đám người mới của Thất Tông Tội Lý. Chính là khi ở Luân Đôn, bảy đứa trẻ đó…”
Tất cả những gì Vinh Nam muốn, một lần nữa bắt đầu lại.
Kỳ Mặc nói: “Rõ ràng chúng tôi đã theo dõi!
“Ỷ anh là gì?” Đường Thi hỏi.
Tùng Sam giải thích thay Kỳ Mặc: “Giám sát được sử dụng để giám sát chúng ta, sau đó chúng ta cũng có thể làm ngược lại. Vì nó đang theo dõi chúng ta, nếu Đường Duy và Lạc Phàm cũng ở trên chiếc du thuyền này, thì trong phòng giám sát, phải có máy quay khác nhằm vào họ.”
“Chúng ta có thể xác định vị trí gần đúng của họ thông qua video giám sát.” Đường Thi hai mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy hi vọng: “Đi theo tôi. Khi rời khỏi nhà kho ngầm đã đi ngang qua phòng giám sát.”
“Được.”
Bạc Dạ nói: “Em đưa bọn tôi đi. Kỳ Mặc, chúng ta cần người lại đây.”
“Tại sao?”
“Chúng ta không thể bỏ hết trứng vào một gió.”
Bạc Dạ liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác: “Nếu người của bọn họ vẫn còn ở một góc thuyên, chúng ta đi, chính là tự chui đầu vào lưới.”
“Tôi sẽ canh gác ở đây.”
Tùng Sam lùi lại từng bước ra phía sau, giữ khoảng cách với bọn họ: “Tôi sẽ đợi ở đây, tiện đường kiểm tra mỗi gian phòng trên thuyền, các người đi đi”
“Phương thức liên hệ thì sao?”
“Tiếng còi báo động là thông tin liên lạc.” Tùng Sam cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Phòng giám sát nhất định sẽ được trang bị nút báo động, nếu mấy người gặp nguy hiểm, liền ấn nút tôi sẽ tới hỗ trợ “Được.”
Bạc Dạ và Đường rời đi, Kỳ Mặc là người rời đi cuối cùng.
Khi rời đi, anh ta quay đầu lại nhìn Tùng Sam một cái thật lâu, anh ta biết hiện tại trong lòng của Tùng Sam kiên cường hơn bất kỳ người nào khác, nếu anh ta có thể sớm phát hiện ra Tùng Lâm có điều bất thường, thì có lẽ tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.
Kỳ Mặc trầm giọng, không hề quay đầu lại, mà nói: “Người anh em, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc.”