"Đúng rồi, bị thương ở dạ dày nữa.” Bạch Việt nhìn thấy vết thương của R7CKY, ánh mắt cũng căng thẳng lên theo: “Mà này, là ai đã xử lý thế này đấy, rất tốt, phòng ngừa động đến miệng vết thương." "Là cháu." Đường Duy đứng ở nơi đó: “Cháu tưởng chú không đến nên định tự mình giúp thầy gắp đạn ra."
Đèn cồn, kéo, nhíp đều đã sẵn sàng.
Cậu bé đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nếu như Đường Thi nhờ giúp đỡ mà bị Bạc Dạ từ chối, như vậy thì cậu bé sẽ tự mình làm. Kế hoạch của nhóc con tỉ mỉ đến mức khiến Bạch Việt phải nhìn cậu bé nhiều hơn vài lần đấy. "Đúng là một thiên tài." Bạch Việt đeo găng tay y tế vào: "Nhưng mà ở đây cũng không phải ở bệnh viện, phòng phẫu thuật ở bệnh viện là phòng vô khuẩn, ở đây thì không có cách nào tạo một phòng vô khuẩn như thế, cho nên tôi có cứu anh ta thì vết thương vẫn sẽ có khả năng bị nhiễm trùng."
Không được, nếu như đi bệnh viện thì sẽ bại lộ hành tung, vết thương do súng đạn gây ra nếu đến bệnh viện thì quá nhạy cảm rồi.
Bạch Việt cúi đầu nhìn R7CKY một cái rồi hơi nghi ngờ nhìn về phía Ventus, anh có cảm giác hai người trước mặt này rất quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ đã gặp ở đâu.
Có lẽ là do... khí tràng hành động trong những trận chém gϊếŧ mưa bom bão đạn mà ra.
Khiến Bạch Việt có một loại cảm giác phảng phất như gặp được đồng môn trong "Thất Tông Tội Lý".
Đường Thi và Bạc Dạ đứng một bên, Đường Duy tỉ mỉ cẩn thận quan sát, trong suốt quá trình, Bạch Việt cần dụng cụ gì, Đường Duy đều có thể lấy đồ từ hòm thuốc của anh ra một cách chính xác mà không mắc bất cứ sai sót nào, giống như một trợ lý bác sĩ chuyên nghiệp trong một bệnh viện cấp cao được trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt. "Làm sao con biết những cái này?" Đường Thi đứng một bên, hỏi cậu bé. “Kể từ khi sự việc nửa năm trước xảy ra." Đường Duy dừng lại một chút, cậu bé tiếp tục đưa dụng cụ cho Bạch Việt: "Con sợ một ngày nào đó mẹ bị thương nặng mà con lại không thể làm gì được. Cho nên con có học thêm tư liệu về phương diện y học cơ bản...
Cậu bé không muốn lại phải chịu cảnh tuyệt vọng như lúc Bạc Dạ gần như sẽ rời bỏ cậu lại trên thế giới này, lại càng sợ Đường Thi cũng gặp nguy hiểm, vậy nên cậu bé đã lén đi tìm hiểu những thứ này.
Suy nghĩ của cậu bé khiến l*иg ngực cả hai vị ba mẹ đều cảm thấy đau nhói, khiến người khác vô cùng đau lòng. "Bị thương dạ dày nữa."
Bạch Việt cảm thấy khá nan giải, nhắc một câu. Anh ta có một con dao rất bén giấu trong tay áo, bình thường anh ta sẽ không sử dụng nó. Hôm nay phải dùng một lưỡi dao sắc bén để cắt đi chút thịt chết ở mép, nhưng vì không có thuốc mê nên R7CKY đau đớn đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tất cả các dụng cụ của Bạch Việt đều được chế tạo đặc thù, phù hợp với sở thích cá nhân của anh ta, con dao mổ trên tay anh được thiết kế đơn giản, gọn gàng, vừa đủ để động đến viên đạn kia.
R7CKY đau đớn rên một tiếng, Ventus đứng bên cạnh siết chặt hai tay: "Anh có nắm chắc không?" "Chắc, vậy nhưng gắp đạn ra sau thế này khó giải quyết hơn trực tiếp khoét đạn ra."
Bạch Việt cau mày: "Dạ dày bên trong bị tổn thương một phần, đợi tôi gắp đạn ra thì mấy người đưa anh ta đến bệnh viện đi. Một mình tôi làm thì có hơi khó khăn. Trước đây tôi cứu Bạc Dạ cũng phải hợp tác với các trợ lý chuyên nghiệp trong bệnh viện mới cứu được cậu ta."
Vẫn phải đưa đến bệnh viện. "Xem ra phải phong tỏa tin tức trước.” Bạc Dạ lập tức tính toán xem bệnh viện nào ở Bách Thành có tác phong chuyên nghiệp: “Đi thôi, anh cần trợ lý đúng không?
Bạch Việt không ngẩng đầu lên, nhìn góc độ này có thể thấy đã cầm được máu nhiều rồi. "Để tôi gọi Giang Lăng qua đây." Đôi mắt của Bạc Dạ lạnh lùng: “Tôi không tin hai người các người cùng nhau làm mà không cứu được anh ta đấy."