“Đâu có, đầu có, anh Duy Kỳ, anh đã giúp tôi rất nhiều."
Đường Thi lập tức cảm kích: "Tôi rất cảm ơn anh vì đã coi tôi là người bạn tốt.”
"Đã nhìn thấy chưa, cô ấy đáng yêu như vậy.” Ông Ngải Duy Kỳ vỗ vai Bạc Dạ: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ nói chuyện một chút với bạn trai Tô Kỳ của cô ấy."
Tô Kỳ?
Cái tên này không xa lạ.
Dạ trong mắt có chút áp chế hỏi: "Là Tô Kỳ, cậu chủ nhà họ Tô sao?”
"Đúng vậy, có vẻ cậu cũng nghe qua rồi.” Ông Ngải Duy Kỳ nháy mắt ra hiệu với Đường Thi, Đường Thi muốn giải thích điều gì đó, nhưng Ngải Duy Kỳ đột ngột bỏ đi, để lại cô cùng với Bạc Dạ và một người đàn ông tóc trắng lạ mặt nhìn tới nhìn lui. Tình cảnh có vẻ rất lúng túng.
Cuối cùng, Đường Thi nở nụ cười trước: “Thực xin lỗi, để anh phải chê cười rồi." Bạc Dạ đứng ở đó, không muốn làm cô ấy khó xử, hai người lẳng lặng đi cùng Đường Thi suốt đoạn đường, sau đó anh ấy hỏi: "Thì ra bạn trai cô là cậu chủ nhà họ Tô, Tô Kỳ?"
"Đúng vậy." Đường Thi không hề né tránh, ngược lại còn tự nhiên thoải mái thừa nhận: “Là do tôi nhờ anh ấy có thể cùng tôi dự họp."
Bạc Dạ bất ngờ liếc nhìn cô, sau đó thu lại cảm xúc trong đáy mắt, ngẫu nhiên tìm được một chủ đề khác: "Con trai cô rất thông minh."
Đường Thi kinh ngạc: “Anh gặp con trai tôi rồi sao?” “Đúng vậy.” Bạc Dạ đứng một bên cầm lấy ly sâm panh đưa cho Đường Thi, nhưng cô ấy xua tay: "Tôi không uống rượu."
"Rượu này rất nhẹ, tin tôi đi." Bạc Dạ đưa ly cho Đường Thi, cô chỉ có thể nhận lấy, nhấp một ngụm, quả nhiên là rượu nhẹ, trong lòng mới dần dần yên tâm.
Trước phản ứng của cô ấy, Bạc Dạ lại cau mày: "Phản ứng của con trai cô khi nhìn thấy tôi cũng giống như phản ứng của cô khi nhìn thấy tôi vậy."
Thi dừng lại và biểu cảm trên mặt anh ấy thay đổi.
Duy Duy... Duy Duy chắc hẳn cũng nghĩ đến mối quan hệ giữa người đàn ông này và Bạc Dạ.
"Nói lời thật lòng, phản ứng của mẹ con cô làm tôi rất thích thú." Không chút kiêng nể có Bạch Việt ở đó, Bạc Dạ thẳng thắn nói: "Con trai của cô nói với tôi rằng đã từng có một người trông rất giống tôi. Người đó đã làm tổn thương cô rất nhiều, sau này để bù đắp tồn thương này, người đó đã tự mình hiến dâng mạng sống của mình. Chuyện đó có thật không?” Bàn tay cầm ly rượu của Đường Thi từ từ run lên, cổ họng như bị bông vải làm tắc nghẽn, không phát ra tiếng được.
Hóa ra tình yêu với biết bao nhiêu thăng trầm này có thể đau đớn đến thế khi nó được nói ra từ miệng ai đó bằng một giọng điệu thờ ơ không liên quan.
Cô chớp mắt thật mạnh trước khi thì thầm: “Vâng, thưa anh.”
Đừng nói nữa... Đừng nhắc đến quá khứ đã từng khiến cô thức trắng đêm và đừng khám phá những vết sẹo cũ đẫm máu của cô.
Trong sự chờ đợi tuyệt vọng, Đường Thi đã chôn chặt mọi suy nghĩ về Bạc Dạ vào nơi sâu thắm nhất của trái tim mình, muốn vén màn ký ức lên một lần nữa, thì cũng phải móc tim mổ phổi.
Bạc Dạ không để ý đến cảm xúc của Đường Thi, nhưng không tại sao, khi nói ra những lời này, ngực anh... hơi ngột ngạt.
Vừa muốn nói tiếp, liền nghe thấy cô ấy run lên: "Đừng nói nữa...”
Thân thể Bạc Dạ cứng đờ, tiếp theo là một sự đau đớn tràn lan trong máu của anh ấy, quay đầu nhìn về phía Đường Thi đôi mắt đỏ hoe, người phụ nữ rất cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh, nhưng chính sự cố gắng này lại làm nhói lên ánh mắt của anh ta.
“Chỉ là một chuyện của tuổi trẻ, không có gì đáng nói.”
Không đáng nói.
Trái tim của Bạc Dạ như bị một cái búa nặng đè lên, cả người như bị đập mạnh, linh hồn run rẩy. Sau đó, Bạch Việt phát hiện ra vẻ khó chịu của Đường Thi, vội vàng lấy khăn ăn: "Mẹ kiếp! Tôi nói rồi anh là tên đàn ông không hiểu tâm tư phụ nữ, hay rồi, anh khiến cho nữ thần của chúng ta khóc rồi kìa!”
Bạc Dạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Đâu có! Tôi làm sao biết sẽ như thế này? Đường Thi, cô... Đừng khóc, Đường Thi, đừng khóc nữa?”
Anh hơi cúi xuống giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cầm lấy ly rượu trong tay Đường Thi, dùng ngón tay mảnh khảnh lau nước mắt cho cô: “Tôi không biết đây là chuyện buồn của cô, không đúng, là tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chuyện này đối với cô. Tôi không ngờ rằng lại đào lại vết thương cũ của cô, cô đừng khóc nữa? Mẹ kiếp, Bạch Việt, anh thường dỗ con gái như thế nào?"
Bạch Việt cũng sững sờ cầm khăn ăn: “Làm sao tôi biết! Thường thì toàn là các cô gái theo đuổi tôi thôi!"
Bạc Dạ cũng nói: “Anh nghĩ rằng tôi không phải như thế sao?"
Bờ vai của Đường Thi run lên, Bạc Dạ và Bạch Việt nhìn những ánh mắt nghi ngờ từ những vị khách xung quanh mà trái tim thắt lại, lập tức đưa Đường Thi kéo qua một bên ngồi xuống, đem toàn bộ đồ ăn ngon cho cô ấy.
Giống như một sự dỗ dành, Bạc Dạ ngồi bên cạnh cắt bánh ngọt cho cô ấy: “Tôi sao rồi, được chưa? Tôi không nên nhắc đến chuyện này. Tôi vốn dĩ tò mò về quá khứ của cô, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng điều đó làm cô khó chịu. Được rồi, đó là sai xót của tôi. Cô có thể đừng chấp nhặt tôi được không?”
Giọng điệu cũng có một chút cưng chiều và thô lỗ. Bạch Việt rót nước trái cây cho Đường Thi: "Người đẹp à, mặc kệ anh ta, anh ta là người thắng tính và không hiểu tâm lý phụ nữ. Cô nhìn tôi này, tôi có thể kể chuyện cười cho cô được không? Đừng khóc nữa...”
Đường Thi rơi lệ, trái tim của người đàn ông sẽ tan nát!
Tuy nhiên, Bạc Dạ không vui khi nghe điều đó: "Tôi không hiểu tâm tư phụ nữ ở chỗ nào chứ?”
"Anh chỉ nhiệt tình làm cho người đẹp của tôi khóc mà thôi, hai chữ “tâm tư" này có khi anh còn không biết viết như nào đấy!"
Bạch Việt vội vàng mằng lại anh ta: "Thật không biết xấu hổ, anh dám làm cho người ta khóc, thật mất mặt!”
Bạc Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Việt: "Câm miệng đi, chỉ cần một mình tôi an ủi cô ấy là được rồi, im đi, anh nói nữa tôi đánh chết anh!”
Bạch Việt làm như không nghe thấy, tiếp tục làm vui lòng Đường Thi: “Người đẹp, cô muốn ăn cái gì? Tôi bảo Bạc Dạ lấy cho cô."
Bạc Dạ nắm lấy cổ áo Bạch Việt và nói từng chữ: “Tôi lặp lại điều này lần nữa, mẹ nó, cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Đường Thi hoàn toàn không quan tâm hai anh chàng đẹp trai đang làm gì, chỉ thấy Bạch Việt và Bạc Dạ đang nắm chặt cổ áo của nhau, Bạch Việt nói: "Người ta còn độc thân cơ mà, anh là gì với người ta chứ!”
"Sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi. Anh làm càn cái gì chứ?” Bạc Dạ nghien răng nghiến lợi: "Anh, cái tên thấy sắc là nổi lòng tham, lúc đầu còn chẳng thèm ngó tới!" "Tôi như vậy đấy, làm sao?” Bạch Việt không biết xấu hổ nói: “Tôi thích cái đẹp, anh lẽ nào không thích sao? Anh như vậy là đạo đức giả!
Đường Thi thấy giọng điệu như đổ thêm dầu vào lửa của bọn họ như vậy, trong lòng đột nhiên vui sướиɠ, che miệng cười cười, Bạc Dạ và Bạch Việt mới buông nhau ra, nhất là Bạch Việt, đôi mắt run lên vì cười, đối mặt Đường Thi nói: "Người đẹp à, đừng buồn, tôi có thể mời cô đến buổi khiêu vũ buổi tối được không?”