Sau bữa trưa, khi vợ chồng Lý Vinh Sơn rời đi, Bùi Nguyên Minh trở về phòng khách nghỉ ngơi, từ cửa sổ phòng có thể nhìn thấy ban công của Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương lúc này cũng không biết là ai gọi, vừa lúc ở ban công kết nối đt.
"Tối nay tập trung ở hội sở Tô Hàng?"
"Được rồi, ta nhất định sẽ làm trong thời gian sớm nhất."
"Nhưng điều đó, có quan trọng với những gì ta đang nói về không?"
Trịnh Tuyết Dương dường như gặp phải vấn đề gì đó, sắc mặt có mấy phần khó coi.
Bùi Nguyên Minh trầm ngâm nhìn cảnh này, nhưng cũng không nói nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi buổi chiều, 6 giờ tối, Trịnh Tuyết Dương mặc quần áo, chuẩn bị lái xe rời đi.
Xe vừa nổ máy, Bùi Nguyên Minh mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, cười đùa tí tửng nói: "Vợ, em định đi càn cái gì sao?"
Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ không muốn đưa Bùi Nguyên Minh đến hội sở Tô Hàng, nhưng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mở cửa xe, nàng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là nói khẽ: “Tối nay họp mặt công việc quan trọng, em vừa quen một hảo bằng hữu. muốn giới thiệu em với một nhà đầu tư của Thiên Sứ. "
"Anh đi với em cũng không sao, nhưng nhớ, nói ít đi, quan sát nhiều hơn."
"Kim Lăng không thể so với những nơi khác, ở đây là cố đô của Lục triều, nước sâu không dò được."
Bùi Nguyên Minh cười gật đầu, anh rất tò mò, đêm nay, Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc muốn cùng đại nhân vật gì ở Kim Lăng tụ họp, mà khiến cho người đứng đầu nhánh thứ chín của Chân gia Thủ Đô, thận trọng như vậy.
"Reng -"
Ngay sau khi xe nổ máy, điện thoại của Bùi Nguyên Minh bắt đầu rung lên dữ dội.
Bùi Nguyên Minh nhìn một cái, thì ra là Nghiêm Dao gọi tới.
Chẳng qua, vì không muốn cho đối phương quấy rầy thế giới hai người của Trịnh Tuyết Dương cùng mình, Bùi Nguyên Minh trực tiếp cúp máy.
Nghĩ không ra Nghiêm Dao không không tha, không lâu sau lại gửi tin nhắn khác.
Nội dung thông tin rất đơn giản, hắn ta đã nghe theo lời của Bùi Nguyên Minh, hôm qua đã tiễn Bát Quái Kính đi, đồng thời còn mang theo một con dao găm bên người, nhưng không có tác dụng gì.
Hắn đã suýt bị xe tông chết vài lần khi ra ngoài hôm nay.
Nghiêm Dao giọng điệu tràn đầy cầu khẩn, hi vọng Bùi Nguyên Minh cho hắn một cơ hội, để hắn gặp mặt thỉnh giáo một chút, bằng không mà nói, hắn khả năng liền thật chết chắc.
Bùi Nguyên Minh vốn dĩ muốn từ chối Nghiêm Dao, nhưng thấy tin nhắn liên tục tràn vào, anh lại mềm lòng, gửi tên hội sở Tô Hàng cho Nghiêm Dao.
" Cùng tiểu yêu tinh nào nhắn tin liên tục vậy?"
Trịnh Tuyết Dương thấy Bùi Nguyên Minh không lên tiếng, lại gửi tin nhắn, trong lòng đột nhiên có chút không vui.
" Có phải là Tạ Mộng Dao?"
"Đó chính là đại tiểu thư của Tạ Môn Kim Lăng, phải chăng anh còn định gả cho Tạ Môn Kim Lăng, trở thành con rể siêu cấp sao?"
Trịnh Tuyết Dương cũng không thèm để ý, giọng điệu đầy chanh chua của mình.
"không phải."
Bùi Nguyên Minh ngược lại là nghĩ không ra, Trịnh Tuyết Dương lại đột nhiên nhắc tới Tạ Mộng Dao, sau đó lắc đầu nói: "Là Nghiêm Dao tìm anh."
"Hắn hỏi anh, liệu chúng ta có muốn ký hợp đồng với hắn hay không."
"Anh chỉ yêu cầu hắn, liên hệ trực tiếp với bộ phận pháp lý của công ty là được."
Nghe Bùi Nguyên Minh giải thích, khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương dịu đi một chút, sau đó thay đổi cách nói chuyện: "Em đột nhiên nhớ ra, anh có thể làm Nghiêm Dao nể mặt anh như thế, chắc là Tạ Mộng Dao đã giúp anh nhiều lắm, phải không?"
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: " Chút chuyện nhỏ này, cũng chưa cần nhờ đến cô ấy."
Trịnh Tuyết Dương do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Nếu là ở Vũ Thành, ở Dương Thành, ở Cảng Thành, ở Thủ Đô, cô sẽ tin vào lời nói của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Kim Lăng, là cố đô của Lục triều, nước sâu vô cùng.
Bùi Nguyên Minh, một người không có bất kỳ nền tảng ở Kim Lăng, cho nên Trịnh Tuyết Dương luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Rất nhanh, nàng chỉ có thể ép buộc an ủi chính mình, Bùi Nguyên Minh năng lực ngoài sức tưởng tượng, tại Kim Lăng nhất định phải có an bài của anh.
Nhưng vấn đề là, cho dù nghĩ như vậy, cô cũng không thể xua tan cơn ghen đang trào dâng trong lòng, nhưng cô không muốn thừa nhận mình ghen tuông.
Sau đó, Trịnh Tuyết Dương kìm lòng không được, nghĩ đến Hạ Vân, đến Uông Linh Đan, Đổng Hoài An và những người phụ nữ khác, chỉ thấy tư vị trong lòng, càng thêm khó hiểu.
Chiếc xe nồng nặc mùi giấm lao đi như thế này, và sau đó đến gần một hội quán có thể được miêu tả là rực rỡ.
Lúc này đèn hoa mới lên, xe tới xe đi, khắp nơi đều có làn gió thơm trận trận lan tràn mà đến, không Thiếu soái ca mỹ nữ càng là xuất nhập trong đó.
Xe sau khi dừng lại, Bùi Nguyên Minh đi theo Trịnh Tuyết Dương đi ra, sau đó liền gặp được một cỗ mã Sarah cuống tổng giám đốc ngừng lại.
Sau đó, hai cái dáng người uyển chuyển, trang dung tinh xảo nữ nhân hiện thân.
Hai người này nữ nhân đều là Trịnh Tuyết Dương tại Kim Lăng mới vừa quen thương nghiệp hợp tác đồng bạn, một cái tên là Trần Tiểu Kỳ, một cái tên là Lâm Mạn Dao.
Hai người bọn họ đều mặc thấp ngực Tiểu Hắc váy, lộ ra trơn bóng nửa người trên, còn có như ngọc điêu khắc đôi chân dài.
Da thịt trắng nõn, chân dài miên man, dáng người uyển chuyển thướt tha, và gương mặt trang điểm tinh tế.
Nhiều người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đều một ánh mắt nóng bỏng, thậm chí một số thanh niên, còn sẵn sàng lao vào bắt chuyện.
Chỉ là khi ánh mắt lãnh đạm của hai người phụ nữ quét qua, những người trẻ tuổi này đột nhiên lúng túng không thôi.
Rốt cuộc, loại nữ nhân này khí chất quá mạnh, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể điều khiển được.
"Tuyết Dương, cô đến rồi."
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, Trần Tiểu Kỳ và Lâm Mạn Dao cùng nhau đi tới, đều nở nụ cười.
Trịnh Tuyết Dương khẽ gật đầu với hai người rồi nói: "Chào buổi tối, tôi có lỡ mất thời gian không?"
" Không có, chỉ cần cô có thể đến, tất cả đều dễ nói chuyện."
“Tuyết Dương, sau khi ăn mặc tỉ mỉ, cô thật sự rất đẹp!” Trần Tiểu Kỳ, cả người mang phong cách Chanel khẽ mỉm cười, sau đó nàng híp híp mắt, ánh mắt chuyển di, rơi xuống Bùi Nguyên Minh.
"Vị này là Bùi Nguyên Minh mà cô nói, đúng không?"
Đang khi nói chuyện, trên mặt Trần Tiểu Kỳ lộ ra vẻ ghét bỏ không che giấu được.
Rõ ràng, đại danh hiệu con rể cửa của Bùi Nguyên Minh, xem như triệt để lan truyền khắp Kim Lăng.
Trong chuyện này, tuyệt đối không thể thiếu công lao to lớn của Thanh Linh.
Đặc biệt là Bùi Nguyên Minh ăn mặc tùy ý, trông như một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
So với Trần Tiểu Kỳ, trang phục toàn thân cao cấp trên người, Bùi Nguyên Minh thực sự là quá mức tồi tàn.
Về phần Lâm Mạn Dao, cô ta thậm chí không muốn nhìn tới Bùi Nguyên Minh, chỉ thấy đứng cùng Bùi Nguyên Minh, cô ta thật là xấu hổ.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn hai người cấp nữ thần, thản nhiên nói: "Xin chào."
"Tuyết Dương, chúng ta đi vào đi, rất nhiều người đang đợi cô đấy!"
Trần Tiểu Kỳ nhìn Lâm Mạn Dao ra hiệu một cái, sau đó liền đưa Trịnh Tuyết Dương vào hội quán Giang Nam.
Bùi Nguyên Minh định đi theo, nhưng Lâm Mạn Dao vì coi thường anh, đã bước tới, chặn Bùi Nguyên Minh lại.
" Có việc gì sao?"
Bùi Nguyên Minh mỉm cười mở miệng nói.
"Bùi Nguyên Minh, ta hi vọng ngươi ,không cần tiếp tục quấy rầy Tuyết Dương nữa. ngươi đã cùng cô ấy ly hôn, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay."
Lâm Mạn Dao giờ phút này ngữ khí băng lãnh.
" Dù sao, làm người phải thức thời một chút, từ trên xuống dưới nhà họ Trịnh, căn bản cũng không hoan nghênh ngươi, ngươi không rõ ràng sao?"
"Nếu ngươi thức thời, cũng nhanh một chút xéo đi!"
"Dù sao những người trong giới thượng lưu chúng ta, không phải ngươi đồ nhà quê có thể chui vào được."
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Chuyện của Tuyết Dương và ta, không tới phiên ngươi một ngoại nhân, nói này nói kia?"
"Cô ấy là bạn tốt của ta, ta đương nhiên muốn xen vào chuyện này!"
Lâm Mạn Dao nâng chiếc cằm thanh tú lên, vẻ mặt khinh thường.
"Bởi vì Tuyết Dương tâm địa thiện lương, cho nên mới bị ngươi dây dưa không ngớt như thế này!"
" Trên thực tế, một người như ngươi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, vừa nhìn liền biết không có năng lực, muốn tiền cũng không có tiền, ngươi có cái gì tư cách cùng Tuyết Dương ở chung một chỗ?"
"Mặc dù Tuyết Dương xinh đẹp tự nhiên, bình dị gần gũi, nhưng gà rừng, làm sao sánh được với Phượng Hoàng?"
" Ngươi xứng sao?"
Nói đến đây, Lâm Mạn Dao một bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ như chính mình là người thượng đẳng.
Nghe nói như thế, khóe miệng Bùi Nguyên Minh gợi lên một tia trêu tức.
Anh liếc mắt nhìn Lâm Mạn Dao, lạnh lùng nói.
" Lâm Mạn Dao tiểu thư, phải không?"
" Ngươi quá tự cao, và quá tự đại."
"Bùi Nguyên Minh ta là cái gì? ngươi nói không tính, cũng không có tư cách nói."
"Bởi vì trong mắt ta, ngươi không đáng nhắc tới."
Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh tuy rằng nói lãnh đạm, nhưng tự nhiên toát ra một tia khí tức như nuốt sơn hà.
Trước khí tức của Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Dao đột nhiên cảm giác hô hấp khó khăn, sắc mặt khó coi.
“Về phần cái gọi là giới thượng lưu của ngươi, ở trong mắt ta càng không đáng đưuọc nahwcs tới.”
“Nếu không phải vì bồi tiếp Tuyết Dương! Ngươi cảm thấy ta sẽ đến nơi tồi tàn của ngươi, để tham gia một bữa tiệc như của các ngươi sao?”
“Mời ra? Mời đưuọc sao?” Bùi Nguyên Minh không có nói nhảm, về phần thân phận của anh! Anh có thể tùy tiện tiến hành thì bữa tiệc này tối nay, 100% sẽ là của anh.
Nói xong, Bùi Nguyên Minh tự mình bước vào hội sở Tô Hàng.
Cỉ có Lâm Mạn Dao bị khí tức của Bùi Nguyên Minh chấn nhϊếp làm cho kinh ngạc khong khỏi lui ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.