Ngược lại, Bùi Nguyên Minh đem át chủ bài của nàng, đánh cho răng rơi đầy đất.
Không biết có bao nhiêu nam nhân, sẵn sàng quỳ xuống liếʍ láp nữ thần Tạ Tiểu Mạn, giờ phút này giống như chó chết, quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, tự tát mình, cầu xin tha thứ.
Sợ rằng chỉ cần một ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, cô ấy cũng sẽ không ngại tự tay cởi hết quần áo của cô ấy ra.
Giờ phút này, Nguyễn Khả Khả trong lòng khó chịu đến cực hạn.
Rõ ràng, gia cảnh và xuất thân của Bùi Nguyên Minh, không thể so sánh với Tạ Tiểu Mạn, Kim Trác Húc và những người khác.
Tại sao hắn nhiều lần, đều có thể khiến những đại nhân vật này, lật thuyền trong mương?
Gương mặt thành thục gợi cảm của Nguyễn Thiên Mạch, lúc này cũng hoảng hốt xuất thần.
Một cảm xúc phức tạp của sự tuyệt vọng và hối hận, nổi lên trong lòng cô, và cô cảm thấy cay đắng trong miệng, cố nói điều gì đó, nhưng cô không thể nói được gì.
Chỉ có Bùi Cửu Phong, Hoàng Thiên Hoa, Thôi Nhã Tuyết và những người khác đều một mặt cười lạnh.
Chống lại Bùi Thiếu? Cùng Bùi Thiếu đối nghịch?
Những người này chưa đủ tư cách!
"Tạ tiểu thư, ngươi làm sao vậy! Ngươi bị sao vậy !?"
"Ngươi là một người trong ngũ đại môn phiệt, ngươi thế nào có thể quỳ trước một tiểu nhân vật!?"
" Ngươi đây là lẫn lộn đầu đuôi!"
" Ngươi đứng lên cho ta, chơi chết tên vương bát đản này!"
"Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ hỗ trợ ngươi!"
" Hai người chúng ta cùng liên thủ, còn có thể sợ ai sao?"
Kim Trác Húc vẻ mặt tức giận đứng ra, vẻ dịu dàng nữ tính trên mặt biến mất, thay vào đó là tức giận.
Hôm nay, không chỉ là buổi lễ đính hôn bị gián đoạn, bị người quấy rối.
Mấu chốt nhất chính là, Lục Phi Băng còn bị phế ở ngay trước mặt hắn!
Hắn vừa mất mặt, vừa mất đi đại cao thủ thân cận của hắn!
Niềm kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của hắn ta, tương đương với việc bị Bùi Nguyên Minh giẫm dưới lòng bàn chân, tàn nhẫn chà đạp!
Kim Trác Húc biết, 80% người bên cạnh hắn, không thể giữ nổi Bùi Nguyên Minh, nhưng không ngờ Tạ Tiểu Mạn đã chủ động xuất thủ, cũng cường thế không được bao lâu, sau đó liền trực tiếp quỳ xuống.
Điều này khiến Kim Trác Húc không biết nói gì cho tốt.
Hắn không hiểu, hắn khó chịu vô cùng.
Hắn mười phần muốn phát điên, muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Nhưng lúc này, Tạ Tiểu Mạn mặc kệ Kim Trác Húc đang phát điên, nàng chỉ là buông thõng đầu, không nói lời nào.
Kim Trác Húc một bước tiến lên, định kéo Tạ Tiểu Mạn đứng lên, nhưng vừa bước được một bước, lại bị người đè lại bả vai.
Cơ thể hắn đông cứng lại và hắn không dám cử động, bởi vì luồng sát khí mờ ảo bao trùm lấy hắn, suýt chút nữa hắn sợ hãi muốn tè ướt sàn nhà.
Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc nhìn giữa sân một chút, lạnh lùng nói: "Còn có ai không phục?"
" Còn có ai, chuẩn bị ra mặt cho Dương Gia lão thái quân?"
" Đứng ra đi."
Lần này, không ai dám nhảy ra ngoài.
So với người, Bùi Nguyên Minh người đông thế mạnh.
So sánh về lực lượng, Lục Phi Băng bản thân đã bị phế bỏ.
So năng lượng, Tạ Tiểu Mạn đang quỳ.
So với xuất thân, Kim Trác Húc xuất thân hơn người, nhưng liệu có ý nghĩa sao?
Không có?
Kim Trác Húc cũng Bùi Nguyên Minh đè lại bả vai, giờ phút này chỉ có thể một mặt uất ức.
Có một sự im lặng chết chóc trong toàn trường.
Dương gia Lão thái quân càng thêm tuyệt vọng.
"Xem ra, không người nào dám ngăn cản ta."
Bùi Nguyên Minh thở dài, vươn tay phải vỗ vỗ mặt Kim Trác Húc.
"Kim Tam Thiếu, ngươi nhìn thấy chưa?"
"Đơn giản như vậy, ta mang người tới, ta mang người đi, bọc cho ngươi một triệu đại phong bao đỏ."
"Kết quả là ngươi nhất định buộc ta phải động thủ."
"Bây giờ, hài lòng chưa?"
Sau một nụ cười nhàn nhạt, Bùi Nguyên Minh xoay người búng tay, để cho đám người đè ép Dương gia lão thái quân một nhóm rời đi.
Anh Bùi Nguyên Minh, ân oán rõ ràng, không nên đánh vào mặt, anh sẽ không đánh.
Nhưng là đυ.ng đến mặt của anh, anh cũng sẽ không khách khí chút nào.
Nhìn Bùi Nguyên Minh ung dung rời đi! Kim Trác Húc sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi rút ra một cây súng bạc tinh xảo hướng phía sau lưng Bùi Nguyên Minh bắn tới, nói: " Bùi Nguyên Minh! Lão tử không tin một người chết còn có thể tìm lão tử gây phiền phức.
Ta không tin lực lượng Kim Gia KIm Lăng không thể chơi chết một người như ngươi."
"Thằng khốn, xuống địa ngục đi!"
Khi Tạ Tiểu Mạn và những người khác nhìn thấy cảnh này, đều há hốc mồm: "Kim Tam Thiếu, không!"
Nguyễn Thiên Mạch và Nguyễn Khả Khả sửng sốt, nhưng trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
Dương Lão thái quân ba người cùng nhìn lại, trên mặt lại hiện lên tia hy vọng.
"Huh!"
Ngay lúc Kim Trác Húc chuẩn bị bóp cò, Bùi Nguyên Minh tay phải hất lên, một cục đá trong tay trực tiếp lao ra, chui tọt vào bên trong họng súng.
Cùng lúc đó, Kim Trác Húc trực tiếp bóp cò.
"Bành!"
Có tiếng động cực lớn truyền ra, Kim Trác Húc kêu thảm một tiếng, tay phải bị nổ banh thành bánh quai chèo, mặt đỏ như máu.
Khẩu súng tinh xảo, đã toác nòng phát nổ vào lúc này.
Bùi Nguyên Minh chậm rãi xoay người, nhìn Kim Trác Húc đang gào thét ngã xuống đất, nhẹ giọng nói: "Trời gây nghiệt, ngươi còn có thể sống."
"Ngươi tự gây nghiệt, không sống được."
"Nói cho Kim gia biết, tiền chữa bệnh của Kim Trác Húc, ta trả!"
"Ngoài ra, Nguyễn Khả Khả, ta cầu chúc ngươi tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp!"
"Không cần tiễn!"
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Khả Khả nhìn bóng lưng Bùi Nguyên Minh vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi thề!
"Bùi Nguyên Minh, có một ngày, ngươi sẽ quỳ trước mặt ta!"
"Bùi Nguyên Minh!!"
Nửa giờ sau, trên mặt đang quấn băng, Kim Trác Húc một cái tay băng bó thạch cao, đá chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch trước mặt xuống đất.
Hắn là người của Kim Gia Kim Lăng, một trong thập đại gia tộc cao cấp, hắn đi tới chỗ nào đều là xuôi gió xuôi nước, muốn giẫm người nào liền có thể giẫm người đó.
Nhưng hôm nay thật xấu hổ, không chỉ mất hết mặt mũi, hơn nữa còn bị hủy dung nhan, tay gãy nát?
Tại thời khắc này, Kim Trác Húc đôi mắt đều trở nên một mảnh đỏ ngầu.
Cả người hắn trong phòng lớn tiếng gầm rú, tràn ngập cơn thịnh nộ bất lực.
Dường như không đem Bùi Nguyên Minh nghiền thành thịt vụn, hắn liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mấy tên thân tín đứng trong góc phòng của hắn, tất cả đều run rẩy.
Mọi người đều muốn một vài lời khuyên, nhưng không ai dám thực sự nói bất cứ điều gì.
Đứng ngoài cửa, Nguyễn Khả Khả muốn tiến đến hầu hạ ái lang của mình, cùng vẫn không dám đẩy cửa tiến vào, mà là lộn nhào rời đi.
Bởi vì cô biết rất rõ, nếu cô xuất hiện vào lúc này, Kim Trác Húc ngày thường ôn tồn lễ độ, nhất định sẽ trút hết lửa giận lên người cô.
Còn cô, Nguyễn Khả Khả thì cũng đã bắt đầu cân nhắc xem, mình có nên kịp thời ngăn chặn sự tổn hại hay không.
Loại đàn ông này, không thể giúp cô giẫm lên Bùi Nguyên Minh, cô không cần!
" Phế vật!"
"Các ngươi đều là Phế vật!"
"Không những không có cách nào, ngăn họ Bùi chạy tung tăng trong địa bàn của ta giương oai, mà còn khiến mặt ta bị biến dạng và tay thì gãy nát!"
"Quan trọng nhất là ngày thường, ta đều cho các ngươi ăn ngon, uống sướиɠ!"
" Kết quả các ngươi đám phế vật này, tại thời khắc mấu chốt, liền một chút cái rắm đều không có mà thả!"
Kim Trác Húc nện điện thoại xuống đất.
" Nhìn thấy không, đại thiếu đã phát thông tin đến rồi!"
"Lần này đoàn khảo sát đến Mỹ bị hủy bỏ!"
" Các ngươi biết đại biểu là cái gì sao?"
" Đại biểu cho các ngươi đám phế vật này, tại cảng cược hai thành, đều có thể để cho ta mất mặt đến nước này, để Kim Gia mặt mũi bị quét sạch!"
"Khi đến mỹ, các ngươi dùng cái gì để che chở khách nhân?"
Thời khắc này, Kim Trác Húc mang theo một phẫn nộ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Một mặt chính là hắn quá mức mất mặt xấu hổ, thậm chí có khả năng bởi vì việc này, để hắn mất đi tín nhiệm của đại thiếu.
Một mặt khác, thì Kim Gia giờ phút này mất hết thể diện.
Nếu như không có cách nào vãn hồi chuyện này, sau này tập đoàn Viễn Dương của Kim gia, làm ăn như thế nào?
"Kim Tam Thiếu, mong ngài bình tĩnh!"
Nhìn thấy Kim Trác Húc phát tiết đã được bảy tám phần, Lục Phi Băng lúc này đang ngồi trên xe lăn, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Không phải chúng ta không muốn lưu lại Bùi Nguyên Minh, mà là đối phương có chuẩn bị mà đến, cảng cược hai thành lại không phải địa bàn của chúng ta."
"Ở nơi như thế này chỉ cần sơ sẩy một chút là chúng ta sẽ mất mạng như chơi! Hơn nữa, trừ cao thủ đi theo bên người cậu ta ra thì bên ngoài còn có rất nhiều du thuyền cùng một du thuyền lớn chờ sẵn.
Nếu như chúng ta liều lĩnh chơi ván này chỉ sợ lưỡng bại câu thương! Những người như chúng tôi thực sự chết cũng không có gì đáng tiếc.
"Nhưng chúng tôi lo rằng, nếu Kim Tam Thiếu ngài có mệnh hệ gì, tài sản của gia đình ngài, đối với chuyện như thế này đều tiêu hao sạch sẽ."
" Ngày sau ngài như thế nào để thượng vị? Làm thế nào để đảm bảo quyền lợi và địa vị hiện tại của ngài?"
Tuy rằng đã bị phế bỏ, nhưng Lục Phi Băng, giờ phút này vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
"Rốt cuộc là thân phận của họ Bùi, sao có thể so sánh với Kim Tam Thiếu ngài?"
"Một con chó bên cạnh ngài, còn đắt gấp trăm lần họ Bùi!"
" Mấu chốt nhất chính là, chúng tôi đã tra rõ ràng thân phận của hắn."
" Mà chúng tôi còn biết, hắn có vợ trước, có sự nghiệp!"
" Hắn cho dù trốn được hòa thượng, trốn không được miếu, cuối cùng cũng phải vì chuyện này mà trả giá đắt!"
" Cái công đạo này, chúng tôi nhất định sẽ vì Kim Tam Thiếu ngài đòi trở về!"
Nghe những gì Lục Phi Băng nói, mấy người thuộc hạ thân tín của Kim Trác Húc không ngừng gật đầu lia lịa.
Kim Trác Húc khuôn mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Hắn là người có lai lịch thế nào?"
Lục Phi Băng lấy ra một viên nói nhỏ: "Hắn tên là Bùi Nguyên Minh, là con rể cửa."
"Phu nhân của hắn, là một trong thập đại gia tộc cao cấp, Chân gia Thủ Đô, phòng đầu thượng vị, Trịnh Tuyết Dương..."
"Nhưng theo thông tin đáng tin cậy, họ dường như có giấy chứng nhận ly hôn ..."
Không đợi Lục Phi Băng nói ra hết thân phận của Bùi Nguyên Minh, Kim Trác Húc đã trực tiếp ngắt lời, cười lạnh nói: "Lục Phi Băng, ngươi coi ta như đứa trẻ ba tuổi sao?"
" Ý của ngươi là, ta bị một tên phế vật khi dễ!?"
"Hắn có thể để cho Bùi Nhã Lan cùng Tạ Doãn Thần ra mặt hỗ trợ."
" Có thể để cho Tạ Tiểu Mạn trực tiếp quỳ xuống."
"Ngươi cho rằng một người như vậy, có thể là một tên phế vật sao? Có thể là một con rể cửa sao!?"
Ngày bình thường, Kim Trác Húc một mặt ôn tồn lễ độ, khuôn mặt âm nhu, mang theo khí độ đỉnh cấp đại thiếu, đối mặt với Lục Phi Băng đến từ thánh địa Võ Học, càng là khách khí.
Nhưng giờ đây lễ độ nho nhã của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Một mặt là do hắn ta đã phải chịu một sự thật bại trong nhục nhã ê trề trước này chưa từng có! Mặt khác, Lục Phi Băng nay đã là người tàn phế chứ không còn là đại cao thủ nên hắn hoàn toàn không cho anh mặt mũi.
"Họ Bùi này tuy là tên chuyên đi ăn cơm chùa nhưng cũng ăn đến không tệ! Nghe nói, cậu ta ngoài người vợ hiện tại thì cậu ta còn ở chung một thời gian với Hạ Vân của Hạ gia ở Thủ Đô."