Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3768

Bùi Nguyên Minh không có vội vã động thủ, ngược lại nhìn khẩu súng trong tay, nhẹ giọng nói: “Người Nam Hải Cung các ngươi, một chút mặt mũi đều không cần sao?"

" Súng là các ngươi dùng trước, súng cũng là các ngươi mang tới."

" Ta chẳng qua là lấy súng của người trả lại cho người, các ngươi liền không chịu nổi nữa sao?"

" Nếu là một hồi, ta xuống tay nặng nề một chút, các ngươi còn tới đồn cảnh sát kiện ta bạo hành đả thương người sao?"

" Nếu là một hồi, ta đem các ngươi toàn bộ gϊếŧ hết, các ngươi có phải sẽ thu xếp người nhà, tới tìm ta đòi bồi thường phí mai táng hay không?"

Nghe được Bùi Nguyên Minh chế giễu, tên cầm đầu Thất Tuyệt sắc mặt tái xanh, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Lên! Gϊếŧ hắn!"

"Vυ't vυ't vυ't!"

Ý thức được Bùi Nguyên Minh cường đại, còn lại sáu người đồng thời một bước phóng ra, mỗi một cái đều là hai tay nắm Nam Dương loan đao, hướng về Bùi Nguyên Minh trên người tráo môn rơi xuống.

Mà lúc này đây, bọn hắn động đao tốc độ một cái so một cái nhanh, mà là thế chìm lực lớn, một đao so một đao nặng.

Chỉ bất quá đối phương thế công mặc dù mãnh liệt vô cùng, Bùi Nguyên Minh lại rõ ràng càng hơn một bậc.

ANh ung dung không vội tránh đi mấy đạo đao mang, bàn chân lần nữa mạnh mẽ giẫm trên mặt đất.

"Drop" một tiếng, một tảng đá xanh vỡ vụn, bay tứ tung mà ra.

Thất Tuyệt số 2 vừa vặn gần Bùi Nguyên Minh nhất, trong nháy mắt, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, giờ phút này hắn không quan tâm mình có giống một con lừa hay không, lăn lộn tránh né.

"bụp bụp bụp--"

Nhưng dù vậy, mảnh vỡ tảng đá xanh mà Bùi Nguyên Minh giẫm nát vẫn cắm vào ngực và bụng của hắn, khiến Thất Tuyệt số 2 lần nữa máu phun phè phè, ngã bay ra bốn năm mét.

"gϊếŧ !"

Nhìn thấy cảnh này, tên cầm đầu Thất Tuyệt, lần nữa lao về phía Bùi Nguyên Minh.

Mà lần này, Bùi Nguyên Minh vẫn như cũ một bàn tay vung ra.

Tên cầm đầu Thất Tuyệt vô thức nghiêng đầu muốn tránh né, nhưng là nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh một chân đã như tia chớp cắm tới.

"Ầm!"

Lần này, Bùi Nguyên Minh công kích là đầu gối tên cầm đầu Thất Tuyệt, liền nghe thấy một tiếng " Đroac ", tiếng xương đầu gối vỡ vụn truyền đến.

"A –“

Một tiếng hét thảm, và một ngụm máu già phun ra, tên cầm đầu Thất Tuyệt đập mặt xuống đất như một con chó chết, và không thể gượng dậy được nữa.

Thất Tuyệt số III, sắc mặt nháy mắt hoàn toàn trắng bệch, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cầm khẩu súng vừa lấy ra khỏi tên cầm đầu Thất Tuyệt, hắn một cử động cũng không dám.

" Không! "

"Bang bang bang ——"

Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió, lại lần nữa bóp cò.

Không có khoái đao của tên Thất Tuyệt đứng đầu, những tên còn lại, căn bản không có cách nào ngăn chặn đạn chì đang lao tới.

Trong khoảnh khắc, những cái gọi là Nam Hải Thất Tuyệt này đều bị bắn một phát, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Tiếng la hét thảm thiết liên miên không dứt, và cái gọi là Thất Tuyệt, không chịu nổi một kích, rất dễ bị tổn thương.

"Dương Lão!"

Cùng lúc đó, rất nhiều vệ sĩ với súng ống đầy đủ vọt ra, bọn họ hiển nhiên, đã nhận được tin tức Dương Đế Minh bị tập sát.

Người dẫn đầu là Dương Huyền Trân.

Nàng vẻ mặt căng thẳng, vừa thấy Dương Đế Minh cùng Bùi Nguyên Minh không sao cả, cả người mới thở ra một hơi.

Bùi Nguyên Minh đang định chào hỏi, nhưng vào lúc này, một điện thoại di động dính đầy máu trên mặt đất, đột nhiên vang lên.

Bùi Nguyên Minh thuận tay nhặt lên, nghe điện thoại.

Trên điện thoại, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tình huống thế nào, sao còn chưa báo tin!"

"Không phải đã nói sáng nay, các ngươi có thể gϊếŧ chết tên nhà quê Đại Hạ đồϊ ҍạϊ kia sao!"

"Ta đã cho các ngươi hai tỷ!"

" Các ngươi hôm nay, nếu như không đem đầu họ Bùi đưa tới, ta cùng các ngươi sẽ không bao giờ kết thúc!"

Dương gia Lão thái quân!

Bùi Nguyên Minh trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm, sau đó liền đập nát cái điện thoại.

anh lấy ra điện thoại di động của mình, bấm một dãy số khác.

"Bùi Cửu Phong, có việc phải làm."

"Nếu không đủ nhân lực, mang theo Hoàng Thiên Hoa."

"Không phải hắn luôn muốn có cơ hội để đóng góp sao?"

"Bây giờ, cơ hội cho hắn là đây..."

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nói chuyện điện thoại, Dương Đế Minh đang vịn Dương Huyền Trân ngồi lên trên chiếc xe lăn mới tinh, thần sắc không có chút nào rung động, ông ta cười cười với Dương Huyền Trân rồi ra hiệu rằng mình không sao.

Sau đó, ông tự đẩy xe lăn đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nói nhỏ: "Bùi Thiếu, cậu có ổn không? Có cần đến bệnh viện khám một chút không?"

Bùi Nguyên Minh cười cười, lắc đầu nói: "Tôi nhất định không sao, nhưng là đối với một số người, nhất định phải có chuyện."

Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhớ tới một chuyện khác, nói: "Dương Lão, Nam Hải Thất Tuyệt này đều phế hết cho tôi, chuyện kế tiếp, với thủ đoạn của ông và Huyền Trân, hẳn là xử lý không khó lắm."

"Tôi nghĩ, sự phục hồi của ông, cũng không cần phải sốt ruột."

"Về phần Dương gia, tôi sẽ tới giúp ông giải quyết."

"Rốt cuộc, bọn hắn đã thêm tiền nhiều lần và muốn gϊếŧ tôi."

Dương Đế Minh thở dài một hơi, sau đó khẽ gật đầu.

Ông ta biết rõ nguyên nhân, tại sao Bùi Nguyên Minh lại dứt khoát ra lệnh như vậy.

Vì nếu là ông ta, nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, có lẽ ông ta sẽ không thể ra tay.

Nhưng vấn đề là, về phần Dương Gia lão thái quân giả ý nhận sợ, sau đó trực tiếp bỏ tiền thuê hung thủ mà nói, chỉ là bản tính gϊếŧ người không thể bỏ mà thôi.

Nếu vấn đề không được giải quyết triệt để, Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân hai người, chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày bình yên.

Dương Huyền Trân muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đám Nam Hải Thất Tuyệt la liệt trên mặt đất, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì.

Nàng rất rõ ràng, Bùi Nguyên Minh có phong cách làm việc của riêng mình, nàng không thể bởi vì nhất thời, nhân từ nương tay, làm xấu đại sự về sau.

"Cô hãy đưa Dương Lão đi nghỉ dưỡng thật tốt. Sau khi Dương Lão bình phục thương thế, đi Đại Hạ mở chi nhánh, tôi sẽ đợi cô ở Yến Kinh."

Bùi Nguyên Minh cười nói với Dương Huyền Trân, sau đó xoay người đi về phía đại sảnh sân bay.

Có việc cần làm, nên anh phải vào quầy hoàn lại tiền vé! Dù sao cũng mấy ngàn, không thể lãng phí

Một giờ sau, khi Bùi Nguyên Minh đã làm xong thủ tục, đang suy nghĩ tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên kịch liệt.

Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua, kết nối điện thoại, nhẹ giọng nói: "Cửu Phong, mọi chuyện làm được như thế nào rồi?"

"Bùi Thiếu, thật xin lỗi!"

Bùi Nguyên Minh nghe thấy giọng nói có chút áy náy của Bùi Cửu Phong.

"Tôi đã thu phục thành công đại viện của Dương gia, nhưng Dương gia lão thái quân cùng Dương Hạo Nam, Dương Tân Di ba người, cũng không thấy bóng dáng."

Do dự một hồi, Bùi Cửu Phong nói thêm: " Căn cứ vào tin tức tôi có được, Dương Gia lão thái quân bọn hắn, tối hôm qua trong đêm rời đi, những người Dương gia kia cũng không biết bọn hắn đã đi đâu."

"Chạy trong đêm sao?"

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.

" Thật sự chính là bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết thắng ngoài ngàn dặm."

"Sự việc vẫn chưa được xác định, cho nên chúng ta, phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dương gia lão thái quân của chúng ta, có thể coi là nhân tài."

"Nhưng là, bọn hắn đã đi đâu, ngươi hẳn là rõ ràng?"

"Tôi đã điều tra kỹ càng qua các mối quan hệ..."

Bùi Cửu Phong hít một hơi dài.

"Dương gia Lão thái quân tối hôm qua đi máy bay, bọn hắn đồng thời, mua mấy chục vé máy bay đi các nơi khác nhau, mục đích muốn làm rối loạn phán đoán của chúng ta!"

"Nhưng cuối cùng tôi vẫn chắc chắn, đã đến Cảng Thành."

"Hơn nữa, bọn hắn 80% đã được Kim Gia của Kim Lăng che chở, lên một du thuyền xa hoa do Kim Gia làm chủ vượt biển."

" Bọn hắn hẳn là muốn cao chạy xa bay đến Mỹ."

"Bây giờ đám người bọn hắn đang ở Cảng Thành?"

Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ.

" Bọn hắn không biết, năng lượng của chúng ta tại cảng cược hai thành ở Hồng Kong, có thể dễ như trở bàn tay nghiền nát bọn hắn sao?"

Bùi Cửu Phong ngữ khí ngưng trọng một chút, chậm rãi nói: "Bùi Thiếu, bọn hắn không ngốc như vậy."

" Bọn hắn đã nện rất nhiều tiền vào du thuyền xa hoa do Kim Gia làm chủ. Nó đã được đăng ký ở nước ngoài, trên thuyền du được trang bị với hàng trăm lính đánh thuê Hắc Châu súng ống đầy đủ!"

"Ngoài ra, trên thuyền du còn có hàng trăm đại nhân vật, cũng đến Mỹ tham quan hoặc viếng thăm."

"Chúng tôi không thể lên tàu một cách dễ dàng."

"Cho nên, chỉ sợ sẽ có chút phiền toái nếu như hạ thủ Dương gia lão bà."

“Kim Lăng Kim gia?” Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, “Kim Lăng Kim gia thập đại gia tộc?

"Đúng, đây là Kim gia."

Bùi Cửu Phong giải thích ngắn gọn.

" Tập đoàn Viễn Dương của Kim gia, có thể là con gà đẻ trứng vàng, sản nghiệp Tập đoàn Viễn Dương của Kim gia, càng là trải rộng các nơi trên toàn cầu."

"Tôi nghe nói, Tạ Môn ngũ đại môn phiệt ở Kim Lăng, cũng không sánh bằng Kim Gia về kinh doanh vận chuyển."

"Cho nên, thế lực của Kim gia, có thể nhìn thoáng qua liền biết hết thảy."

Sau khi Bùi Nguyên Minh trầm mặc một lúc, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Cậu chắc chắn, bọn hắn đang ở trên du thuyền sao?"

"Đúng là bọn hắn có mặt trên đó, và có ít nhất tám loại bằng chứng để chứng minh điều đó."

Bùi Cửu Phong thanh âm mang theo vài phần ngưng trọng.

"Và theo báo cáo của bọn hắn với Cục Hàng hải Cảng Thành, ba giờ sau, bọn hắn sẽ lên đường đến Mỹ."

"Trên đường đi, bọn hắn sẽ đi qua Kyoto, kinh đô của đảo quốc."

"Cho nên đến lúc đó, chúng ta sẽ rất khó xác định, Dương gia lão lão thái quân đám người, đến cùng là xuống du thuyền ở đâu."

Bùi Nguyên Minh nhẹ nói: "Chỉ cần cậu có thể chắc chắn, người ở trên du thuyền là được."

"Cho Bùi Nhã Lan đi chào hỏi."

" Sau đó thông báo cho Thôi Nhã Tuyết, mang theo người Long Điện cảng cược hai thành cờ bạc ở Hồng Kông, phong tỏa bến cảng!"

"Tất cả các bến cảng ở Cảng Thành, đều không được phép ra vào."

"Ta Bùi Nguyên Minh đã nói."

...

Bến cảng Victoria, Cảng Thành, trong phòng tổng thống của du thuyền Diamond Queen.

Dương Gia lão thái quân mặc một bộ đồ đời Đường, trên tay cầm ba tấm vé tàu, sắc mặt lúc này, lộ ra vẻ đau lòng nhức óc.

"Một vé là 200 triệu, và ba vé chính là 600 triệu!"

"Để có thể đến Mỹ một cách an toàn, ta gần như đã nện hết tiền mặt trong nửa đời người của mình!"

"Mặc dù vẫn còn có một số sản nghiệp ở Mỹ, nhưng về cơ bản, chúng vẫn là tài sản cố định."

"Khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta sẽ có một cuộc sống tương đối gian nan!"

"Nhưng Hạo Nam, Tân Di, hai người các ngươi nhất định phải ghi nhớ sự sỉ nhục hôm nay!"

"Thủ phạm lần này, chính là tên khốn Bùi Nguyên Minh!"

" Chính là hắn đem chúng ta, bức đến một bước này!"

"Chỉ cần có cơ hội, chúng ta nhất định phải trả thù, nhất định phải đem hắn băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!"

"Nếu không, rất khó giải được mối hận trong lòng ta!"

Trong lúc nói chuyện, Dương gia lão thái quân nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta vứt đi nửa đời người, và số tiền mặt trong tài sản riêng của bà ta, chỉ còn vỏn vẹn 800 triệu.

Cuối cùng, phải bỏ ra sáu trăm triệu để mua sinh mệnh thì sang Mỹ làm sao mà giàu sang phú quý được?

Lại nhớ tới công việc kinh doanh đại gia tộc của Dương gia, sẽ rơi vào tay Dương Huyền Trân, nói không chừng Bùi Nguyên Minh, vẫn có thể trong bóng tối khống chế mọi chuyện.

Nghĩ đến đây, Dương Gia lão thái quân gần như muốn hộc ra máu.

Lúc này, bà ta lại nhìn điện thoại di động trong taY, vẻ mặt có chút do dự.

Bà ta có chút hối hận, vì sao mình không thể bình tĩnh, lại muốn thực hiện cuộc gọi này.

Và vì vội vàng, muốn biết nguyên nhân cái chết của Bùi Nguyên Minh, còn mở miệng vạch trần bản thân mình.

Mà người đối diện cũng không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, để Dương Gia lão thái quân nhạy cảm phát giác được, hơn phân nửa là hung hiểm.

Bà ta biết rất rõ, một khi Bùi Nguyên Minh không chết, tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.

Vì vậy, Dương gia lão phu bây giờ, rất cảm phục tài thao lược bày mưu nghĩ kế của mình.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, bà ta đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, và bây giờ, du thuyền Diamond Queen chuẩn bị xuất phát ra khơi.

Đến lúc đó, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.

Cho dù họ Bùi có năng lượng lớn bao nhiêu, có bá khí như thế nào đi chăng nữa, liệu có khả năng đi đến nước Mỹ hay không?

"Bà nội, tại sao chúng ta lại bỏ trốn nhanh như vậy? Dạng này, chẳng phải là lộ ra chúng ta, rất chột dạ hay sao?"

"Hơn nữa, cho dù thất bại, chỉ cần họ Bùi không có bằng chứng xác thực, hắn vẫn dám gϊếŧ chúng ta ở Tân Thành hay sao?"

Dương Tân Di khẽ nhíu mày mở miệng.

"Tân Thành, dù sao cũng là địa bàn của chúng ta ở Nam Dương, tôi không tin, một người Đại Hạ ở khu vực này, lại dám kiêu ngạo như vậy!"

Dương Tân Di cũng không muốn chất vấn phán đoán của lão thái quân.

Nhưng vốn dĩ tài sản của gia tộc Dương gia, nên là của Nhị Phòng bọn hắn.

Vì xảy ra một loạt chuyện này, Dương Gia lão thái quân vô cùng chấn động sợ muốn vỡ mật.

2/3 trong số 800 triệu tiền mặt duy nhất còn lại trong tay bà ta, được dùng để mua 3 tấm vé gọi là cứu sinh này.

Đối với chuyện này, Dương Tân Di thật sự khó có thể chấp nhận được.

Bởi vì nó không chỉ có nghĩa, từ nay về sau bọn hắn sẽ đi lang thang trên thế giới, vĩnh viễn không thể trở về cố hương.