Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3765: Thời gian không đợi người

Đối mặt với cảnh này, Dương Gia lão thái quân hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Chuyện này ta sẽ có biện pháp, chuẩn bị xe, xuất viện, cùng nhau đi tìm Dương Huyền Trân!"

Rõ ràng, nhìn thấy sự hỗn loạn của những người này, Dương gia lão thái quân biết rất rõ ràng, cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ chịu cảnh hỗn loạn.

Nếu lúc này không quyết đoán, có lẽ Dương gia thật sự coi như xong.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đầu của Dương Gia lão thái quân, mấy chục người Dương gia cùng nhau xuất hiện ở cổng Dương thị Bạch Dược.

Tiểu Mị và những nhân viên khác, tưởng rằng bọn hắn đến để gây rối, liền vung tay ra hiệu, rất nhiều tử đệ của Võ Minh Tân Thành đang ẩn nấp trong các góc khuất, lập tức xuất hiện với vẻ đề phòng.

Lúc Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân bước ra khỏi cổng, Dương gia lão thái quân mặc dù mí mắt run rẩy.

Nhưng bà ta vẫn phất tay, để người đè Dương Hạo Nam và Dương Tân Di xuống đất.

Sau đó, bà ta tự mình dùng quải trượng, đánh gãy hai chân của Dương Hạo Nam và Dương Tân Di.

Có những tiếng hét thảm thiết như lợn kêu khiến người kinh hãi, cả đám người Dương Gia không khỏi rùng mình khϊếp đảm.

Có thể nói, Dương Hạo Nam và Dương Tân Di trước đó kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ lại thê thảm khốn nạn bấy nhiêu.

Ngay sau đó, lão thái quân của Dương gia tuyên bố, Dương Hạo Nam sẽ không còn là người thừa kế của Dương gia.

Còn Dương Huyền Trân mới là người thừa kế chân chính của Dương gia.

Sau khi bà ta xử lý mọi việc trong tay xong, liền để Dương Đế Minh làm chưởng môn nhân Dương Gia.

Đơn giản đến nói, từ nay về sau, Dương Gia bình định lập lại trật tự.

Cuối cùng, Dương Gia lão thái quân mang theo một đám người Dương gia, quỳ xuống trước mặt Dương Đế Minh một tiếng "bịch".

"Đế Minh, là tôi hồ đồ, tôi vì quyền lực mà mắt đui mù, tôi thực có lỗi với ông!"

"Tôi xin hướng ông chịu tội!"

"Ông muốn đối xử với tôi thế nào cũng có thể, nhưng hãy để những người khác của Dương gia đi!"

"Chỉ cần ông bỏ qua cho bọn họ, ông muốn tôi như thế nào đều được!"

Dương Gia lão thái quân một vẻ cam tâm tình nguyện nhận lỗi, sau đó chính bà ta sạch sẽ lưu loát, tự nện mình mấy bàn tay, trực tiếp đem một tấm mặt mo đánh cho đỏ sưng vù lên.

Dương Đế Minh thở dài, không nói gì nữa mà phất tay ra hiệu cho Dương Huyền Trân đẩy mình vào trong tiệm.

Đồng thời, ông tùy ý để Dương Gia lão thái quân quỳ gối ở bên ngoài.

Sau hơn mười năm nham hiểm tính toán, đổi thành quỳ một tiếng đồng hồ, đã coi như là phu thê tình thâm rồi.

Một giờ sau, Dương Gia lão thái quân lảo đảo thất tha thất thểu đứng lên, run run rẩy rẩy chống quải trượng chui vào trong xe.

Khoảnh khắc nháy mắt ngồi ở ghế sau, cả khuôn mặt bà ta, mới vừa tràn đầy ân hận lập tức biến đổi, ngoài vẻ cô đơn không thể tả, thì sự cừu hận cùng oán độc không thể nói nên lời cũng bộc phát.

Dương Gia lão thái quân phất tay ra hiệu tài xế lái xe đi, sau khi tấm kính cách âm được nâng lên, liền bấm một dãy số.

Sau khi đt kết nối, lão thái quân hung tợn hằn học nói: "Tại sao họ Bùi vẫn còn sống !?"

"Không phải ta đã thêm tiền rồi sao !?"

"Ngươi định khi nào gϊếŧ hắn!"

Một giọng nói hào hoa phong nhã từ bên kia điện thoại truyền đến: "Lão thái quân, thân phận của Bùi Nguyên Minh thực sự khiến chúng ta kinh ngạc. Muốn gϊếŧ chết hắn, cũng không đơn giản như vậy."

"Chúng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo, nhưng không có cơ hội để thực hiện ..."

Dương Gia lão thái quân đột nhiên ngồi thẳng người, quát lên: "Ta không quan tâm hắn thân phận là gì, cũng không quan tâm hắn có lợi hại hay không!"

"Ta chỉ muốn các ngươi mau ra tay gϊếŧ chết hắn!"

"Ta thêm tiền, ta sẽ thêm một tỷ nữa!"

" Chỉ cần chơi chết hắn, ta thậm chí có thể cho các ngươi một nửa tài sản của Dương gia!"

Hiển nhiên, theo nhận thức của Dương gia lão thái quân, hung thủ làm bà ta đội quần lần này, chính là Bùi Nguyên Minh.

Chỉ cần có thể gϊếŧ chết tên khốn kiếp này, Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân, làm sao có thể ngăn cản bước chân của bà ta?

Bà ta tin chắc rằng, với mưu mô và tính toán của mình, sẽ có thủ đoạn chơi chết Dương Đế Minh.

"Được, đã lão thái quân ngài đại khí như thế, như vậy chúng ta, sẽ không để cho ngài thất vọng."

Giọng bên kia tươi cười, hiển nhiên hắn rất hài lòng với việc Dương gia lão thái quân tăng giá tiền.

...

Buổi trưa ngày hôm sau, mười hai giờ.

Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đáp chuyến bay 2h chiều trở về Đại Hạ.

Đối với chuyện xảy ra bên phía Nam Dương, hắn tin rằng Dương Huyền Trân có thể dễ dàng hóa giải sự phản kháng gần như vô nghĩa của Dương gia dưới sự che chở của Võ Minh ở Tân Thành.

Chưa kể còn có Dương Đế Minh làm hậu thuẫn! Vị chiến thần Nam Dương này không đơn giản như thế nhân tưởng tượng.

Khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đi vào hành lang VIP, sau lưng anh vang lên tiếng xe lăn.

Sau đó liền nhìn thấy mười mấy tên vệ sĩ đang đẩy Dương Đế Minh, xuất hiện ở phía sau anh không xa.

"Dương Lão gia, ông có việc gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, làm gì lại đích thân tới đây?"

Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, bất quá vẫn là nghênh đón.

Dương Đế Minh khẽ cười với Bùi Nguyên Minh, nói: " Có một số việc, ở trong điện thoại không tốt để trò chuyện, chẳng qua thừa dịp cháu gái yêu quý của ta, đang thu dọn đống hỗn độn của Dương gia, ta không có thời gian cho bảo bối, cho nên ta lập tức tới đây, chuẩn bị cùng Bùi tiểu hữu, tán gẫu thật tốt. "

"Không quấy rầy chứ?"

"sẽ không."

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, ánh mắt anh rơi vào một công viên nhỏ bên ngoài sân bay, sau đó cười nói: "Ở đây nhiều người như vậy, không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đi bộ qua đó một chút đi."

" Được."

Dương Đế Minh cũng không từ chối, mà ra hiệu với các vệ sĩ, cho hai người bọn họ không gian yên tĩnh.

Bùi Nguyên Minh cũng giúp Dương Đế Minh, đẩy xe lăn đi vào khu vườn nhỏ bên cạnh sân bay.

"Bùi tiểu hữu, ta hôm nay tới gặp cậu có ba chuyện, muốn cùng cậu tâm sự thành thật với nhau."

Trên đường đi về phía trước, Dương Đế Minh không lãng phí thời gian, mà một mặt chân thành mở miệng.

" Bùi tiểu hữu, lần này chuyện của Dương gia, cám ơn tiểu bằng hữu ngàn dặm giúp đỡ."

"Nếu không có cậu, bộ xương già của tôi, có lẽ thực sự bị lật úp trong rãnh nước, và cháu gái thân yêu của tôi, không biết cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: "Dương Lão gia nói quá lời, chuyện của Dương gia, rốt cuộc sẽ do Dương gia các ngươi giải quyết. Tôi là người ngoài xen vào, chỉ khiến Dương gia thêm tan nát."

Dương Đế Minh cười nói:" Thế gian không có vương triều nào vĩnh hằng bất diệt, cũng không có gia tộc nào không bao giờ suy tàn."

"Khi một gia tộc cần được đổi mới, nó phải trả một cái giá nhất định, để cho phép gia tộc tiếp tục phát triển."

"Tiểu hữu của ta, cú đánh của cậu, đã để cho Dương gia chúng ta tiếp tục kéo dài hơn trăm năm nữa."

"Vì lý do này, tôi quyết định tặng 30% cổ phần của Dương gia cho tiểu hữu cậu, hi vọng tiểu hữu cậu tiếp nhận."

Bùi Nguyên Minh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Đế Minh, nên anh sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là đáp ứng.

Dù sao, nếu có cổ phần của mình ở đó, mặc kệ là Nguyễn gia hay Lý gia, bọn hắn cũng không dám nhằm vào Dương gia quá mức.

Còn Võ Minh Nam Dương vì nể tình, cũng sẽ để cho Dương gia xuôi gió xuôi nước.

Thấy Bùi Nguyên Minh yên lặng gật đầu, Dương Đế Minh mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh vô cùng hứng thú, một lúc sau mới nói: "Bùi Thiếu, cậu đừng trách ý tứ của ta kỳ quái, theo ta đã xác minh, cậu bây giờ, cũng đã ly hôn cùng người vợ trước rồi, đúng không? "

Bùi Nguyên Minh mí mắt giật giật nói: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng là..."

"Bùi Thiếu, nghe ta nói trước!”

Dương Đế Minh phất tay ngắt lời Bùi Nguyên Minh.

"Chuyện thứ hai ta muốn nói với Bùi Thiếu, cậu có hứng thú đến Dương gia chúng ta làm con rể cửa không?"

"Ta vẫn nói như vậy, chỉ cần cậu đồng ý, thì từ nay về sau, mọi chuyện của Dương gia đều là của cậu!"

"Tài sản của ta ở Nam Dương nhiều năm, tại cảng cược hai thành, nhân mạch tại khu vực kinh doanh viễn đông, cũng đều là của cậui!"

"Còn cháu gái cưng của ta, tính tình rất tốt, cho dù cậu muốn tìm Nhị Phòng, Tam Phòng, cái gì Hạ Vân, Uông Linh Đan, Bùi Nhã Lan, ta không nghĩ nàng sẽ cự tuyệt."

"Và ta sẽ xử lý mối quan hệ giữa những người phụ nữ này cho cậu."

" Như thế nào? Bùi Thiếu Hữu không có hứng thú này sao?"

Trong lúc nói chuyện, Dương Đế Minh nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Rõ ràng, tất cả những gì vừa nói là từ trái tim của ông ấy, không có một chút giả dối.

Bùi Nguyên Minh mí mắt khẽ co giật, một mặt lúng túng nói: "Dương Lão gia, không phải tôi không biết tốt xấu gì, mà là tôi và vợ cũ, không đúng, quan hệ giữa tôi và vợ tôi, kỳ thật cũng không có tan vỡ, hơn nữa, còn chuẩn bị một lần nữa nhận giấy kết hôn mới. "

"Cho nên, lòng tốt của Dương Lão gia, tôi chỉ có thể tâm lĩnh!"

"Thì ra là vậy!"

Dương Đế Minh trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Hay vậy đi, cậu coi như cân nhắc … cứ đem cháu gái cưng của ta đi? Cậu khi nào rảnh, có thể đến Nam Dương coi như nghỉ hè?"

Bùi Nguyên Minh khóe mắt co rụt lại, anh đối với yêu cầu của Dương Đế Minh cũng không nói nên lời, làm sao lại có người bán cháu gái của mình như thế này?

Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, Dương Đế Minh cười ha ha một tiếng nói: "Được rồi, Bùi tiểu hữu, cậu đừng đau đầu nữa."

"Người trẻ tuổi có các ngươi người trẻ tuổi xử lý những chuyện này phương pháp, ta một cái lão nhân gia bán tàn phế sắp xuống mồ, nói những cái này, chẳng qua là cho ngươi cung cấp một đường tắt để giải quyết vấn đề thôi."

"Rõ ràng là Bùi thiếu từ chối, tôi không thể làm khó hơn được chứ?"

"Nói cho cùng, cháu gái quý giá của ta nhất định sẽ được nhiều người đuổi theo..."

Nghe được lời nói thâm thúy của Dương Đế Minh, Bùi Nguyên Minh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.

Lời nói của Dương Đế Minh khiến hắn cảm thấy áy náy.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nở nụ cười gượng, đổi chủ đề, nói: " Đúng rồi, không biết chuyện thứ ba Dương Lão muốn nói là chuyện gì?"

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh cũng nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay một chút.

Hai người bất tri bất giác đã trò chuyện hơn nửa giờ, sau khi nói xong mọi chuyện, anh phải lên máy bay.

Dương Đế Minh cũng không khó chịu, mà ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh đẩy ông tới dưới mái nhà nghỉ mát, sau đó cười nói: " Chuyện thứ ba không tính là phiền phức."

" Ta hi vọng Bùi tiểu hữu, cậu có thể giúp ta bộ xương già này, xử lý tốt vấn đề điểm cuối cùng kia."

" Bằng không ta đứng không dậy nổi, thật sự rất bất tiện. Ta tin tưởng tiểu bằng hữu cậu có thể làm được?"

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, sau đó nói nhỏ: "Dương Lão gia, ông cũng là cao thủ võ đạo, một đời chiến thần, cho nên biết rõ thân thể của chính mình nhất."

"Ông có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng chỉ cần nửa năm mà thôi. chẳng lẽ nói Dương Lão gia ông, cũng không đợi được nửa năm."

Dương Đế Minh thở dài, nói: "Không phải ta không muốn đợi, mà là thời gian không đợi ta."

"Dương gia chúng ta, dù sao cũng cần một chiến thần có thể đứng lên, chống lên một hơi cuối cùng. "

" Bằng không mà nói, lấy ở đâu vinh quang của một trong tam đại gia tộc?"

"Ta đứng không dậy nổi, Dương gia, cho dù có được uy danh Bùi Thiếu cậu chống đỡ, cuối cùng cũng là hoa trong gương trăng trong nước, là kinh thành trên trời mà thôi."

Bùi Nguyên Minh cau mày, "Thế nhưng, hiện tại nếu như ông cưỡng ép khôi phục, sẽ ảnh hưởng đến sinh cơ của ông Dương Lão gia.:”

"Sống ít hơn ba hay năm năm, cũng không đáng để đổi lấy việc đứng lên trước nửa năm."

Hiển nhiên, lần trước Bùi Nguyên Minh giúp Dương Đế Minh xử lý thương thế, đã hiểu rõ trạng thái tình huống của ông.

Nếu không phải như thế, Bùi Nguyên Minh đã sớm giúp Dương Đế Minh đứng lên.

Dương Đế Minh thở dài nói: "Ta cũng biết, nhưng vẫn là câu nói như cũ, thời gian không đợi được!"

"Huh --"

Ngay lúc này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh đột nhiên đại biến.

Nháy mắt sau đó, anh đột nhiên hướng về một bên thoát ra, đồng thời còn ôm theo Dương Đế Minh lăn ra.

Trong giây tiếp theo, một vật thể màu đen đập thẳng vào xe lăn của Dương Đế Minh, làm cho xe lăn nháy mắt, biến thành một khối sắt vụn.

Chỗ giữa sân bụi đất tung bay,, gian nhà nghỉ mát lung lay sắp đổ.