Gã đàn ông dẫn đầu đích thân đi tới, cây gậy đánh gôn trong tay đập mạnh vào lưng Bùi Cửu Phong.
Bùi Cửu Phong "Ooc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, xụi lơ trên mặt đất toàn thân không ngừng run rẩy co giật.
"Dừng lại, dừng lại cho ta!"
Giang Ngọc Hạ tóc tai bù xù.
" Các ngươi làm loạn thế này, sẽ hối hận!"
"Bốp--"
Gã cầm đầu tát vào mặt Giang Ngọc Hạ một cái tát.
" Hối hận?"
" Ta hối hận cái mặt ngươi!"
"Ta nói cho ngươi biết, người Đại Hạ các ngươi ở Tân Thành, một chút địa vị đều không có!"
"Nghĩ rằng nếu có một ít tiền hôi thối, là có thể đến Tân Thành diễu võ giương oai? Giả vờ giả vịt?"
"Còn muốn Lê Thiếu tới nâng ly chúc mừng?"
"Các ngươi muốn lừa Lê Thiếu đúng không? Lê Thiếu đã nói. bất kỳ người Đại Hạ nào tìm hắn, toàn bộ phế bỏ!"
"Đánh! Đánh chết hết cho ta!"
Khi giọng nói rơi xuống, mấy chục tên phía sau đều nhe răng cười một tiếng, không ngừng xuống tay càng thêm tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngay cả người đẹp Giang Ngọc Hạ, cũng không thể may mắn thoát khỏi, không chỉ bị tát vài cái mà trang phục còn bị xé toạc, lộ ra băng cơ ngọc cốt, khiến người xem nóng mắt.
Vài tên nở nụ cười bỉ ổi, và chuẩn bị bước tới để xé quần áo của Giang Ngọc Hạ.
Bùi Cửu Phong dù đã nôn ra máu, quên mình đẩy ra mấy tên, liền đứng chắn trước mặt Giang Ngọc Hạ.
"Nếu không dừng lại, e rằng hối hận cũng đã muộn!"
Bùi Cửu Phong nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã ra ngoài lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh uất ức như vậy.
" Hối hận?"
Gã cầm đầu lúc này khẽ cười một tiếng, khuôn mặt vô cùng băng lãnh: "Gà rừng ta ra ngoài đã lâu như vậy, ta chưa từng biết hối hận là cái gì?”
"Hơn nữa, ngươi sợ rằng không biết sau lưng của Lê Thiếu chúng ta sao?"
" Võ Minh Tân Thành, Võ Minh Nam Dương, đều có thể cho hắn chỗ dựa!"
"Xuất thân như vậy, lai lịch như vậy, ai có thể khiến chúng ta hối hận?"
Đang nói chuyện, gà rừng lại cầm bầu rượu nện vào trán Bùi Cửu Phong một cái "bốp".
Máu bắn tung tóe, Bùi Cửu Phong ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được nữa.
Giang Ngọc Hạ bị khóa tay đè xuống bàn, nhiều tên nuốt nước miếng ừng ực, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
"Nói mau! các ngươi là ai?"
" Vừa lên đến liền muốn Lê Thiếu nâng ly mời rượu, các ngươi có ý tứ gì!"
Gà rừng đá vào trán Bùi Cửu Phong, dữ tợn cười một tiếng.
Nếu không phải Bùi Cửu Phong cũng là người tập võ, chỉ sợ sớm đã bị đạp chết rồi.
Dù là như thế, Bùi Cửu Phong cũng uất ức nôn ra mấy ngụm máu, lúc này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ là nghe nói Lệ Thiếu Đông là ông chủ ở đây, thân phận rất lớn, cho nên muốn để hắn kính ta một chén rượu, để ta tại trước mặt nữ nhân giả bộ một chút. "
" Liền đơn giản như thế sao?"
Gà rừng lại giẫm lên một chân Bùi Cửu Phong.
"Ngươi tưởng Lão tử ta ngu bò à, ngươi tùy tiện tìm lý do, Lão Tử liền tin ngươi sao?"
" Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói ra thân phận của các ngươi cùng mục đích!"
"Nếu không, Lão Tử sẽ để cho thủ hạ của ta chơi chết nữ nhân này, cho ngươi bài học nhớ đời!"
Nói rồi, gà rừng liếʍ đôi môi khô khốc của mình, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của Giang Ngọc Hạ nở một nụ cười rất xấu xa.
Rõ ràng là hắn đã muốn làm điều đó từ rất lâu rồi.
Bùi Cửu Phong nghiến răng nghiến lợi: "Vương bát đản, ngươi động một người phụ nữ thì là loại đàn ông gì?"
" Có bản lĩnh ngươi hướng về phía ta mà đến!"
" Hướng về phía ngươi đến?"
"Lão Tử lại không có hứng thú với nam nhân!"
Gà rừng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Bùi Cửu Phong một cách chán ghét, sau đó đứng dậy cởi thắt lưng.
"Người phụ nữ của ngươi dung mạo xinh đẹp, dáng chuẩn và rất trong sáng. Đó là mẫu người mà Lão Tử ta rất thích."
"Vì cô ta rất quan trọng với ngươi, như vậy ta liền ở ngay trước mặt ngươi chiếm hữu nàng, để ngươi gia tăng cảm giác tham gia của mình ..."
Nói xong, con gà rừng vẻ mặt dữ tợn cười gằn đi lên phía trước, đồng thời ra hiệu mấy tên thủ hạ đẩy mông của Giang Ngọc Hạ lên.
" Mau mau cút!"
Đều cút hết cho ta!"
Giang Ngọc Hạ không ngừng giãy giụa.
" Các ngươi quả thực vô pháp vô thiên, các ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
Gà rừng vươn tay xé toạc đôi tất đen BALENCIAGA của Giang Ngọc Hạ, cười ha hả: "Chết ở dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"
"Rầm -"
Ngay khi tất cả đám người, cũng chuẩn bị cởi thắt lưng và tiến lên xếp hàng, cửa phòng lại lần nữa bị người một chân đá văng.
Ngay sau đó, một bóng người vụt tới.
"Ầm ầm ầm ——"
________________________________________
________________________________________
Những tên đứng ở cửa không thể né tránh, trực tiếp bị một chân đạp bay nện tứ tung vào vách tường.
Bùi Nguyên Minh không chút do dự, trong lúc lướt tới lại đập bay ba tên.
"A --"
Có tiếng hét thất thanh vang lên, những tên bị đạp bay hoặc đập bay, đều nện mạnh trên vách tường, căn bản là không đứng dậy được, trực tiếp mất đi ý thức hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, một luồng sát khí cuồng bạo dày đặc lan tràn ra, khiến cho người toàn thân rùng mình, sợ hãi không nói nên lời.
"Bốp bốp bốp ——"
Bùi Nguyên Minh vẫn lướt tới với vẻ mặt lãnh đạm, mỗi bước đi đều bị anh tát hoặc đá văng ra ngoài.
Những nam nhân cao lớn thực lực cường đại kia, hoặc là nôn ra máu và bay loạn xạ, hoặc là ngã xuống đất gào thét không ngừng.
Tuy không chết, nhưng là từng tên so với chết còn khó chịu hơn.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, sắc mặt gà rừng hơi thay đổi, sau đó nhếch miệng cười nói: "Thú vị, đêm nay không ngờ lại có người tới tìm chúng ta gây phiền phức!"
"Tiếp tục, chơi chết hắn!"
Mười mấy người còn lại trong phòng liếc nhau, sau đó có người vung lên cái ghế, một số khác xách chai rượu, một số khác cầm gậy đánh gôn lao tới.
Đối mặt với vòng vây của những người này, Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, thần sắc không có quá nhiều biến hóa.
Tốc độ của anh vẫn không hề thay đổi, lướt thẳng về phía Bùi Cửu Phong và Giang Ngọc Hạ.
Hàng chục người cùng xông tới.
Bùi Cửu Phong cùng Giang Ngọc Hạ đều tiểu tâm dực dực nói: "Bùi Thiếu, cẩn thận!"
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, sau đó tùy ý duỗi tay ra, tóm lấy cổ tay một tên, sau đó nện mạnh tên này vào trong đám người.
Sau đó anh tát ngược tay vào mặt người phía sau một lần nữa, và cú tát này trực tiếp này, khiến đầu người đó lệch ra, cả người bay ra ngoài.
Tốc độ của Bùi Nguyên Minh không tính nhanh, nhưng lại sạch sẽ lưu loát, mỗi một lần ra tay, đều có người bay ngang hoặc ngã quỵ xuống đất.
Đơn giản trực tiếp, không ai đỡ nổi một chiêu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, giữa phòng máu me đầm đìa.
Gà rừng mí mắt nhảy lên, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu diệt hắn! Phế hắn!"
Có hai tên đại cao thủ nãy giờ không có ra tay, giờ phút này từ bên cạnh trực tiếp lao ra, trong tay bọn hắn đều cầm dao găm, bọn hắn hiển nhiên, đã sẵn sàng trực tiếp kết liễu Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh vươn tay trái ra, trực tiếp tóm lấy cổ một tên đại cao thủ, sau đó mạnh mẽ đem cả người hắn vung ra, đánh mạnh vào một tên đại cao thủ còn lại.
"A --"
Giữa những tiếng kêu gào thê thảm, hai tên đại cao thủ lăn lộn và đập vào góc tường, sau đó co giật toàn thân, không thể đứng dậy được chút nào.
Từ khi xuất hiện đến bây giờ, trước sau chưa tới 1 phút, giữa phòng không ai đỡ nổi một chiêu.
Gà rừng nhìn xem một màn này, mí mắt không ngừng nhảy lên, hắn có tâm tiến lên phía trước, lại phát hiện thân thể của mình đang không ngừng run rẩy.
Giờ phút này, gà rừng thật vất vả, rốt cục vắt một giọt dũng khí, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: " Tiểu tử, ngươi là ai?"
Hắn tự hỏi, bản thân đã từng tu luyện tại Võ Minh ở Tân Thành nhiều năm, cái gì đại cao thủ mà hắn chưa từng thấy qua?
Hắn đã tiếp xúc với rất nhiều tội phạm của Tam Giác Vàng, nhưng hung dữ như Bùi Nguyên Minh, thật sự là lần đầu tiên hắn gặp.
"Ầm!"
Bùi Nguyên Minh không nói nhảm, mà là một chân đạp tới.
Gà rừng trong tiềm thức muốn đưa tay ra, nhưng là hai tay lại đồng thời "Droac" một tiếng, trực tiếp gãy nát xương.
Cả người hắn bay ra, đập thẳng vào cột đá hoa cương rồi từ từ rơi xuống.
Hắn thất khiếu tuôn máu, đau đớn không gì sánh được, muốn nói chuyện, lại nói không nên lời .
Kinh khủng, Thật đáng sợ!
Sức mạnh khủng khϊếp của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp tác động vào não bộ của đám người.
Nếu muốn hỏi tư thế bất khả chiến bại là gì, thì chính là đây.
Và khí tức của Bùi Nguyên Minh, làm cho toàn trường yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng la hét của một số tên cũng vội vàng dừng lại, vì bọn hắn sợ rằng, Bùi Nguyên Minh sẽ cảm thấy phiền phức rồi sẽ mang vạ vào thân.
Bùi Nguyên Minh bước tới gần Giang Ngọc Hạ, cởϊ áσ khoác khoác lên người cô, sau đó nhíu mày, "Cô không sao chứ?"
Giang Ngọc Hạ ngây người nhìn Bùi Nguyên Minh, một lúc lâu sau mới nở nụ cười xinh đẹp: "Tôi không sao."
Bùi Cửu Phong vẻ mặt áy náy nói: "Bùi Thiếu! Thực xin lỗi, tôi đã làm cho anh mất mặt."
"Lần này tôi đã bất cẩn! Không những không mang đủ nhân lực, mà còn uống rượu ngoại, ảnh hưởng đến phong độ".
Rõ ràng, đây là một bài học sâu sắc cho Bùi Cửu Phong.
Nguyên nhân chính là anh ta, quá xem thường Lê Thiếu Đông ở Tân Thành.
Mất mặt xấu hổ cũng liền thôi, còn cần Bùi Nguyên Minh phải tự mình ra tay, đây đối với một thủ hạ mà nói, là không hợp cách.
" Đây không tính là mất mặt, đối thủ gần năm mươi người, mỗi người đều là cao thủ võ đạo, cậu có thể cầm cự như vậy là được."
"Nhưng lần sau cậu uống ít rượu hơn một chút đi, tửu lượng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu."
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vươn tay lau vết máu trên mặt Giang Ngọc Hạ.
Giang Ngọc Hạ bị chảy máu mũi và miệng, có vết thương trên mặt và bầm tím khắp cơ thể.
Nếu anh không đến kịp, không biết kết cục sẽ ra sao.
" Yên tâm đi, công đạo này ta sẽ đòi lại cho các ngươi."
Nhìn thấy mấy người đều không có nguy hiểm đến tính mạng, Bùi Nguyên Minh tóm lấy gà rừng, thản nhiên nói: "Gọi điện thoại cho Lê Thiếu Đông, để hắn cút ra đây."
Nghe thấy Lê Thiếu Đông ba chữ, gà rừng đôi mắt khẽ híp một cái, sau đó khó nhọc nói: "Tiểu tử, nếu đã biết Lê Thiếu, ngươi còn tới đây gây phiền phức!"
" Ngươi chết chắc!"
"Bốp--"
Bùi Nguyên Minh chướng tai, trở tay một bàn tay quạt tới.
Gà rừng tức giận gầm lên: " Ngươi..."