Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Ngươi có thể đừng tùy tiện như vậy, ngươi sau này tự mình điều tra đi?"
Nữ thanh tra mặt tròn một mặt lạnh lùng: "Là ngươi dạy ta làm việc sao?!"
Bùi Nguyên Minh cũng lười bận tâm, nhẹ giọng nói: "Mang điện thoại di động của ta tới đây, ta muốn gọi điện thoại."
Đối với những thanh tra vô lý này, Bùi Nguyên Minh không thèm cùng bọn hắn giảng đạo lý.
Vì đối phương muốn dùng vũ lực để trấn áp người khác, nên anh không ngại đè lại.
Khuôn mặt nhờn của nam thanh tra đầu trọc chìm xuống, hắn ta lạnh lùng nói: "Mau giải thích vấn đề, gọi điện thoại làm cái gì!?"
Bùi Nguyên Minh nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Ta gọi bằng hữu của ta, không được sao?"
"Các người ở đồn cảnh sát, chẳng lẽ không biết một đạo lý sao?"
"Ta có quyền liên hệ với thế giới bên ngoài, trước khi xác nhận tội lỗi của mình."
"Làm càn, ngươi biết pháp luật Nam Dương của chúng ta? Vậy ngươi còn cố tình vi phạm?"
Nữ thám tử mặt tròn trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó khịt mũi coi thường, đem điện thoại ném đến trước mặt anh: "Nào, gọi đi, ta ngược lại muốn xem xem, người được gọi là bằng hữu của ngươi là ai!"
"Ngươi muốn gọi cái gì thì gọi, ta xem ngươi gọi, ta liền không tin, tại tân thành một mẫu ba phần đất này, còn có người có thể giúp ngươi thoát tội!"
Bùi Nguyên Minh đang định gọi điện thoại cho Bùi Cửu Phong, để Thám Tử Hoa ra mặt.
"Hả? Bùi Nguyên Minh, sao anh lại ở đây?"
Đúng lúc này, ngoài cửa có người đi ngang qua, sau khi lùi lại mấy bước, một giọng nói hơi kinh ngạc truyền đến.
Sau đó, cánh cửa được đẩy ra, một phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ xuất hiện.
Hai thám tử tại hiện trường không khỏi đồng thời đứng lên, lớn tiếng nói: "Chào Nguyễn tổng, chào Nguyễn tiểu thư!"
Bùi Nguyên Minh trong tiềm thức nhìn qua, chính là Nguyễn Khả Khả.
Tuy rằng, Bùi Nguyên Minh không biết làm sao mà cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng hôm nay cô ấy mặc váy Chanel nhỏ nhắn màu đen, vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Khả Khả trước đó suýt bị Lý Tiểu Bảo hãm hại vì bị chuốc rượu, sau khi Bùi Nguyên Minh cứu cô, thì anh chưa từng gặp lại cô ta.
Chẳng qua, cho dù lúc đó Nguyễn Khả Khả say khướt, nhưng cô vẫn biết Bùi Nguyên Minh chính là ân nhân cứu mạng của mình.
Cho nên giờ phút này, Nguyễn Khả Khả nhìn Bùi Nguyên Minh ánh mắt có chút khác trước, cũng không còn thái độ xem thường Bùi Nguyên Minh.
Còn người phụ nữ đứng cạnh Nguyễn Khả Khả, mặc trang phục nghề nghiệp, mang theo một cái mắt kính gọng vàng, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn còn mảnh mai yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo thanh tú.
Chỉ có điều, cô ấy cư nhiên mang theo một cỗ nồng đậm hương vị nữ nhân cường thế, một người đàn ông bình thường ở trước mặt cô ta, có lẽ cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên.
"Chào các ngươi."
Nguyễn Khả Khả cùng hai vị thám tử gật đầu, sau đó cô đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt khó hiểu: "Bùi Nguyên Minh, sao anh lại ở đây?"
"Mẹ, người này chính là Bùi Nguyên Minh, lúc trước đã cứu con, vì con, anh ấy còn động thủ đánh người."
Nguyễn Khả Khả vừa ra viện không bao lâu, cũng không liên lạc với Dương Huyền Trân, nên cô không biết Dương gia xảy ra chuyện gì.
Nghe Nguyễn Khả Khả nói, sắc mặt nữ thanh tra mặt tròn hơi thay đổi, bởi vì cô ta nghe từ lời nói của Nguyễn Khả Khả, xem ra Bùi Nguyên Minh đối với nàng có đại ân.
Phải biết, Nguyễn Khả Khả là con gái của Nhị tiểu thư Nguyễn gia Nguyễn Thiên Mạch.
Nguyễn Thiên Mạch tuy chỉ là Nhị tiểu thư của Nguyễn gia, và vì sinh ra Nguyễn Khả Khả là con ngoài giá thú, nên bị Nguyễn gia cho ra rìa.
Nhưng Nguyễn gia, dù sao cũng là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương, loại người này, không phải là thứ mà tiểu thám tử như bọn hắn có thể đắc tội
Không đợi Bùi Nguyên Minh nói, người phụ nữ đeo kính gọng vàng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới mở miệng nói với Nguyễn Khả Khả: "Khả Khả, đồn cảnh sát đang xử lý vụ án, vì vậy con đừng gây rắc rối! "
Nàng là Nguyễn gia Nhị tiểu thư Nguyễn Thiên Mạch.
Bởi vì nàng lúc tuổi còn trẻ, gặp người không quen quan hệ, cho nên khi nghe được nữ nhi nói, người trẻ tuổi bị tra hỏi này, chính là ân nhân cứu mạng của nữ nhi, nàng không cảm thấy kích động, ngược lại là nhiều một tia cảnh giác.
Nguyễn Khả Khả liền chú ý tới hai tay Bùi Nguyên Minh đang còng trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, "Bùi Nguyên Minh, chuyện gì đã xảy ra?"
"Nguyễn tiểu thư, là như thế này!"
Không đợi Bùi Nguyên Minh giải thích, nữ thanh tra mặt tròn đã ưỡn nghiêm mặt, đem sự tình nói hết một lần, sau đó thấp giọng nói: "Hắn đả thương thiếu gia của Dương Gia, vấn đề rất nghiêm trọng!"
Nam thanh tra trọc đầu cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, rất nghiêm trọng!"
Nguyễn Khả Khả gương mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng, đặc biệt thời điểm khi nghe được ba chữ Dương Hạo Nam, nàng lập tức cười lạnh liên tục: "Mẹ, không cần hỏi, Bùi Nguyên Minh khẳng định là bị oan uổng, con muốn nộp tiền bảo lãnh anh ấy ra ngoài!"
Nguyễn Thiên Mạch khẽ nhíu mày, nói: "Khả Khả, chuyện của con cũng còn chưa xử lý tốt, không nên tùy hứng. Sẽ ảnh hưởng đến việc xử lý vụ án của đồn cảnh sát, còn ảnh hưởng đến thanh danh của Nguyễn gia chúng ta."
"Mẹ, Bùi Nguyên Minh là người tốt, con tin anh ấy!"
"Còn Dương gia, không có một người nào tốt! Bao gồm cả Dương Huyền Trân, nếu không, cô ta đã không trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh bị bắt!"
Nguyễn Khả Khả vẻ mặt tức giận thở phì phì, khi biết bạn gái thân của mình không có ra mặt nộp tiền bảo lãnh Bùi Nguyên Minh, nàng hết sức tức giận, quyết định đoạn tuyệt tình bạn.
Thấy mẹ vẫn còn đang cau mày, Nguyễn Khả Khả trợn tròn mắt, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Bùi Nguyên Minh, cười một cách tự nhiên nói: "Mẹ, con quên nói với mẹ một chuyện!"
"Bùi Nguyên Minh đã cứu con, con muốn lấy thân báo đáp, từ nay về sau anh ấy sẽ là bạn trai của con, không, là vị hôn phu!"
"Nếu mẹ không bảo lãnh anh ấy, con sẽ không rời đi!"
Bạn trai?
Vị hôn phu?
Nghe thấy hai từ này, Bùi Nguyên Minh suýt chút nữa bị một ngụm cà phê sặc chết.
Hai vị thám tử vốn kiêu ngạo, giờ phút này cũng ngây người trợn mắt hốc mồm, một mặt khó có thể tin nhìn chằm Bùi Nguyên Minh.
Bọn hắn trái xem, phải xem, bên trên cũng nhìn xem, đều không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có cái gì đặc biệt.
Không ai trong số bọn hắn cho rằng, Bùi Nguyên Minh có tư cách ăn xong cơm mềm của Dương gia, lại trở về cơm mềm của Nguyễn gia.
Nguyễn Thiên Mạch cũng sững người một hồi, sau đó trầm giọng, ánh mắt im lặng, chậm rãi nói: "Khả Khả, ta mặc kệ cậu ta là bạn trai thật, hay là vị hôn phu giả của con, tóm lại là con không thể bao che một người có tội! "
Rõ ràng, thân phận địa vị của nàng ở Nguyễn gia thật đáng xấu hổ, mặc dù ở bên ngoài cao cao tại thượng, nhưng nàng làm việc rất có phân tấc, sẽ không làm những chuyện, để cho người khác của Nguyễn gia kiếm cớ công kích mình.
Nguyễn Khả Khả một mặt ủy khuất, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Bùi Nguyên Minh, anh nói với bọn họ, là anh bị oan uổng. Người tốt như anh, làm sao lại có thể tùy tiện đánh người được chứ?"
"Cho dù làm như vậy, cũng phải có lý do!"
Nữ thám tử mặt tròn lúc này mới ho khan một tiếng, nói: "Nguyễn tiểu thư, chúng ta cũng hi vọng bạn trai cô, hoặc là vị hôn phu của cô là vô tội, nhưng Dương gia có nhiều nhân chứng như vậy, hắn không thể trốn tránh!"
Nam thanh tra hói đầu cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, trừ phi có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, cho thấy hắn vô tội."
"Nếu không, không ai có thể bảo lãnh hắn!"
Để minh họa cho lời nói của mình có lực sát thương mạnh mẽ, nam thanh tra hói đầu nâng cao bụng bia và tiếp tục nói.
"Thanh tra Hoa có đến cũng vô dụng!"
Nhìn thấy hai thanh tra này uy lực như vậy, mà lại nói chắc như đinh đóng cột, Nguyễn Khả Khả một mặt do dự: "Bùi Nguyên Minh, anh thật sự động thủ đánh người Dương gia sao?"
" Mà lại là chủ động động thủ sao?"
Nguyễn Thiên Mạch thì là từ trên cao nhìn xuống nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nắm lấy tay Nguyễn Khả Khả, lạnh lùng nói: "Khả Khả, biết người biết mặt không biết lòng, hắn đã cứu con là sự thật, nhưng chúng ta cũng không thể vì chuyện này, làm tổn hại vương pháp. "
"Chuyện này cứ để cảnh sát lo đi, nhiều nhất ta sẽ cho người để ý hắn, còn cho hắn một chứng danh, bảo đảm sẽ không bị người làm oan uổng!"
Vừa nói, Nguyễn Thiên Mạch ước gì nhanh chóng rời đi, dù sao cô cũng không muốn đứa con gái cưng của mình, có bất cứ giao tiếp nào với một kẻ không rõ lai lịch nhiều tai tiếng.
Bùi Nguyên Minh vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Bùi Cửu Phong, nhưng thấy Nguyễn Khả Khả quan tâm đến mình, anh không muốn làm cô gái đơn thuần này thất vọng, liền cười nói: "Khả Khả, tôi đúng là oan uổng."
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy hai đoạn video từ điện thoại di động, truyền lên TV trong phòng thẩm vấn.
"Đây là video giám sát biệt thự Dương gia, là do tiểu thư Dương Huyền Trân gửi cho tôi, cho thấy rõ ràng là người Dương gia động thủ đánh người trước!"
"Sở dĩ tôi làm vậy, hoàn toàn là để cứu người."
"Ở một mức độ nhất định, đó là tự vệ hợp pháp!"
Nhìn rõ sự thật, vẻ mặt của Nguyễn Khả Khả thoáng giãn ra một chút, cô cũng khinh thường nhóm người Dương Hạo Nam hơn một chút.
Nhìn thấy bạn thân bị tát vào mặt mấy cái, Nguyễn Khả Khả tức giận nói: "Dương Hạo Nam đúng là lòng lang dạ sói, Dương gia trừ Huyền Trân ra, không có một người nào tốt!"
"Đồn cảnh sát các ngươi, sẽ phải bắt giữ tất cả những kẻ xấu này, mang về để thẩm vấn!"
Nguyễn Thiên Mạch bận bịu trấn an nữ nhi: "Khả Khả, đừng xúc động, cục cảnh sát sẽ cho con một lời giải thích!"
Nữ thám tử mặt tròn lúc này, cũng là một mặt lúng túng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Ngươi có chứng cứ, sao không lấy ra sớm hơn..."
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua nữ thanh tra mặt tròn, nhàn nhạt nói: "Nếu không có Nguyễn phu nhân và Nguyễn tiểu thư, đoạn video trên điện thoại của ta lấy ra, ngươi dám cam đoan không có người hủy đi, không để lại dấu vết hay không ? "
Nữ thanh tra mặt tròn sửng sốt, trong chốc lát, vô thức liếc nhìn thanh tra trọc đầu ở bên cạnh.
Tên thanh tra hói đầu hung dữ trừng Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng vội vàng cúi đầu xuống.
Bùi Nguyên Minh bây giờ, có người Nguyễn gia chống lưng, hơn nữa còn có chứng cứ rõ ràng, đồn cảnh sát nhất định không làm gid được anh.
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh bình an vô sự rời khỏi đồn cảnh sát.
Bùi Nguyên Minh tuy rằng có thể dễ dàng rời đi mà không cần mẹ con Nguyễn gia giúp đỡ, nhưng hiện tại đã nhận ân tình của bên kia, Bùi Nguyên Minh cũng một mặt chân thành mở miệng nói: "Nguyễn phu nhân, Khả Khả, cám ơn hai người!"
" Chuyện này tôi sẽ để ở trong lòng, hôm nào có rảnh liền mời cô ăn cơm!"
Nguyễn Khả Khả cười nói: "Bùi Nguyên Minh, từ nay về sau tôi sẽ bao bọc anh ở Tân Thành!"
"Mẹ tôi là Nhị tiểu thư của tam đại gia tộc Nguyễn gia Nam Dương. Ở Tân Thành, ở Nam Dương, không có gì mẹ tôi giải quyết không được!"
Nguyễn Thiên Mạch khẽ cau mày khi nghe xong lời này, cô nhìn Bùi Nguyên Minh thật sâu rồi thờ ơ nói: "Khả Khả, đừng ăn nói linh tinh!"
"Bùi Thiếu có thể bình an vô sự bước ra ngoài, chủ yếu là cậu ta không có phạm sai lầm lớn."
"Nếu cậu ta thật sự có tội, cho dù ta có bao nhiêu khí lực, cũng không thể cứu cậu ta!"
"Năng lượng của Nguyên gia chúng ta, không dùng vào loại chuyện này."
Nghe được mùi cảnh cáo trong lời nói của Nguyễn Thiên Mạch, Bùi Nguyên Minh cũng lãnh đạm cười.
Anh không hề có ý lợi dụng Nguyễn Khả Khả ,nên cũng không bận tâm, cười nói: "Dù sao thì hôm nay tôi cũng phải cảm ơn hai vị."
"Nếu hai vị một ngày nào đó cần giúp đỡ, chỉ cần lên tiếng."
"Trong phạm vi khả năng của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực!"
Nguyễn Thiên Mạch nghe vậy, nhịn không được hơi bĩu môi.
cảm ơn !