Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3722: Vì nó quá phản khoa học!

Vừa nhận được bao nhiêu tức giận từ Dương Huyền Trân, lúc này, Lệ Thiếu Đông đã sẵn sàng trút thẳng lên người Bùi Nguyên Minh.

Theo dự đoán của hắn, cho dù cú đấm này không gϊếŧ được Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng sẽ bị gãy nát xương.

" Thằng nhà quê Đại Hạ, xuống địa ngục đi!"

Lê Thiếu Đông cười gằn, tốc độ cực nhanh.

Với một quyền kinh thiên động địa như vậy, dường như ngay cả một con bò, cũng có thể chết với một quyền này.

Mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lê Âm Tư và Phó Nhất Mẫn cùng những người khác, đều biến thành Bùi Nguyên Minh sắp chết vì sợ hãi.

"Dương tiểu thư, ngươi nhìn thấy chưa?"

"Đây là nam nhân do cô chọn, con rể của Dương gia!"

"Một người đàn ông chỉ có thể dựa vào miệng thì có ích lợi gì?"

"Gặp đại cao thủ như Lê Thiếu, mấy phút nữa cũng sẽ quỳ xuống mà thôi!"

Lê Âm Tư vẻ mặt khinh thường, mặt lạnh lùng đả kích Dương Huyền Trân đối diện.

Phó Nhất Mẫn và một vài cô y tá nhỏ xinh trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, chờ xem trò cười của Bùi Nguyên Minh không biết tự lượng sức mình.

Còn những quần chúng xung quanh thì đều lắc đầu thở dài.

Họ không hiểu tại sao lại có người dám gây khó dễ với Lê Thiếu Đông, giờ rơi vào kết cục như thế này, cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.

Chỉ có Dương Huyền Trân và Bùi Cửu Phong là không thèm quan tâm.

Bọn họ đều đã được chứng kiến thân thủ của Bùi Nguyên Minh, nếu như ngay cả một Lê Thiếu Đông cũng không thu thập được, vậy Bùi Nguyên Minh đã uổng phí bao năm lăn lộn.

"Bốp bốp bốp bốp…..--"

Sau một khắc, một chuỗi cái tát vang dội truyền ra, những tiếng kêu hét thảm thiết cũng vang lên.

Chỉ là tốc độ quá nhanh, nhất thời mọi người, cũng không nhìn ra chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ là khi tất cả cát bụi lắng xuống và an tĩnh trở lại, tất cả mọi người mới thần sắc đờ đẫn nhìn xem cảnh tượng trước mặt.

Chỉ nhìn thấy Lê Thiếu Đông nằm trên mặt đất, miệng mũi đầy máu tươi, cả người run rẩy, không ngừng la hét.

Cùng lúc đó, hai tay của hắn đã bị vặn gãy không biết từ lúc nào, Bùi Nguyên Minh thì chân ngẫu nhiên giẫm lên trán hắn.

"Làm sao có thể như vậy! ?"

Lê Âm Tư, Phó Nhất Mẫn và những người khác, trông vô cùng kinh ngạc.

Bao gồm cả những nam nữ mặc trang phục tung cẩu vây quanh Lê Thiếu Đông, những cái gọi là đại cao thủ, khóe mắt không ngừng co giật.

Vị đại cao thủ trong mắt bọn hắn, Lê Thiếu Đông kiêu ngạo bá khí, trong nháy mắt bị đánh tàn phế, bị giẫm trên mặt đất như chó chết, chỉ còn sức gào thét.

Mà người bị bọn hắn coi thường, lúc này đang giẫm lên mặt Lê Thiếu Đông.

Tất cả điều này giống như một giấc mơ!

Đó là lý do, phim truyền hình cũng không thể được quay như thế này.

Vì nó quá phản khoa học!

"Bùi Nguyên Minh, không phải chỉ là khách du lịch sao?"

"Hắn không phải là do Dương Đế Minh bày ra chiêu bài sao?"

"Anh ta không phải tới chỗ chúng ta để phô trương thực lực, bằng cách ăn cơm mềm của Dương Huyền Trân sao?"

"Hắn làm sao có thể đánh được Lê Thiếu!?"

Lê Âm Tư vẻ mặt kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Minh, dù sao cũng không thể nghĩ ra kết cục như vậy.

Trên thực tế, đừng nói đến những người này, ngay cả Lê Thiếu Đông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn chỉ cảm thấy Bùi Nguyên Minh tát lia lịa trên mặt mình, sau đó tay bị đánh gãy, mặt mũi sưng lên, đầu bị giẫm trên mặt đất không thể nhúc nhích, mà tất cả những chuyện này xảy ra không tới một phút ...

"Lê Thiếu, nam nhân của ta thế nào?"

Dương Huyền Trân gϊếŧ người tru tâm.

"Anh ấy tùy tiện động mồm động mép, ngươi liền nằm xuống vậy sao?."

Lê Thiếu Đông sắc mặt lập tức tối sầm.

"Bùi Thiếu, ta là Lê Thiếu Đông, ta là người Lê gia đến từ Võ Minh ở Tân Thành!"

"Sư phụ ta là minh chủ Võ Minh Nam Dương!"

" Ngươi đối với ta như vậy, chắc chấn ngươi sẽ bị chơi chết!"

" Ngươi sẽ phải trả giá đắt!"

Lê Thiếu Đông cả người mềm nhũn trên mặt đất, thần sắc chật vật nặn ra vài câu.

"Ầm!"

" Cút sang một bên."

Bùi Nguyên Minh một chân đem Lê Thiếu Đông đạp bay , mặc cho thân thể của hắn nện ở trên vách tường, phun ra máu rồi hôn mê bất tỉnh.

"Ta không quan tâm ai đang đứng sau lưng ngươi, và ta không quan tâm ngươi có năng lượng gì."

Bùi Nguyên Minh tiến lên, vươn tay vỗ mặt Lê Âm Tư, lúc này sắc mặt tái nhợt.

"Ta cho ngươi một cơ hội, tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh."

"Lần sau để cho ta biết, nơi này của ngươi vẫn lừa đảo, đừng trách ta, triệt để phế bỏ ngươi..."

...

Bỏ qua đám Lê Âm Tư và Lê Thiếu Đông đang chật vật khổ sở.

Bùi Nguyên Minh một chân đá văng tử đệ Võ Minh tân thành cản đường, rồi cùng bảo vệ Nguyễn Khả Khả lên xe của Dương Huyền Trân.

Sau khi Dương Huyền Trân đưa người đến bệnh viện tên Dương gia, đem Nguyễn Khả Khả đưa vào phòng cấp cứu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bùi Thiếu, đêm nay tôi đã làm phiền anh chuyện của bạn tôi."

"Tôi đã biết chuyện gì đã xảy ra."

"Nếu không có anh, nhưng không biết đêm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Sau khi Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Dương Huyền Trân đi giày cao gót bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh ngồi xuống, sau đó đưa cho anh một chai nước khoáng.

“Quen biết một lần, thuận tiện ra tay mà thôi, cũng không có gì.” Bùi Nguyên Minh nhún vai, sau đó nhíu mày, “chẳng qua đêm nay chuyện của Khả Khả, 80% là hướng về phía cô.”

"Tốt hơn hết cô nên cẩn thận."