Có rất nhiều thiết bị quét trên cơ thể ông ta, nhằm kiểm tra thường xuyên các dấu hiệu thể chất của ông ta.
Chỉ bởi vì ông là một đời Chiến Thần, hơn nữa, hiện tại linh dược cũng không vào được cơ thể, cho nên, không có cách nào truyền nước biển cho ông.
Có thể nói, Dương Đế Minh đều dựa vào Dương Ấu Huyên mỗi ngày, thiên tân vạn khổ cho ông ăn một chút cháo và nước, mới chống đỡ cho tới bây giờ.
Nhìn thấy một đời Chiến Thần, vì muốn hỗ trợ quan hệ của chính mình, bị thua ở trong tay Thiên Trúc quỷ tu phạm thế tôn, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, Bùi Nguyên MInh trong lòng vô cùng áy náy.
Dương Ấu Huyên lúc này tiến lên một bước, nắm lấy tay phải của Bùi Nguyên MInh, ôn nhu nói: "Bùi Thiếu, ông nội không trách anh chuyện này, ông cùng phạm thế tôn, vốn là nhìn không hợp nhãn lẫn nhau, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến. "
" Hôm nay anh có thể đến, tôi thấy thật nhẹ nhõm."
Bùi Nguyên MInh không chút biến sắc đem tay mình rút ra, sau đó anh khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào mà đi về phía trước, đưa ngón trỏ tay phải đặt vào huyệt mạch môn của Dương Đế Minh.
Không mất bao lâu, Bùi Nguyên MInh hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cho dù xương bả vai của Dương Đế Minh bị vỡ nát hay là nôn ra máu, tất cả đều là tướng mạo bên ngoài.
Trọng yếu nhất là lúc này Dương Đế Minh thể nội có một cỗ nội tức không thuộc về mình, cỗ nội tức này hẳn là đến từ phạm thế tôn.
cỗ nội tức của Phạm thế tôn cực kỳ bá đạo, một mực du tẩu trong thể nội của Dương Đế Minh, phá hủy dần dần lục phủ ngũ tạng của ông.
Và thể nội của Dương Đế Minh luôn ở trong thế phòng ngự bị động.
Bởi vậy, Dương Đế Minh giờ phút này nhìn như hôn mê bất tỉnh, nhưng thật ra, vẫn đang tranh đấu cùng cỗ nội tức của Phạm thế tôn đánh vào trong cơ thể của ông.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao bề mặt cơ thể của ông ta giống như vàng và sắt(kim thiết), dao không cắt được, kim cũng không thể xuyên qua.
Chỉ có thể nói, thật tốt vì mình đến đúng lúc.
Bằng mà nói, trong trường hợp Dương Ấu Huyên thực sự thông qua phương án chẩn đoán và điều trị của Lê Thiếu Đông và những người khác, động thủ cứu người.
Như vậy chỉ sợ, tại thời điểm đầu tiên áp chế nội tức của Dương Đế Minh, Dương Đế Minh sẽ trực tiếp nôn ra máu mà chết.
Ba phút sau, Bùi Nguyên MInh thu hồi ngón tay, sắc mặt không hề tỏ ra dị thường.
"Bùi Thiếu, ông nội bị làm sao vậy?"
Dương Ấu Huyên nhẹ giọng nói, giữa lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
"Ông ấy có thể tỉnh lại không?"
Người phụ nữ này, không khác gì lúc anh mới nhìn thấy, vẫn mềm mại nữ tính đáng yêu đến tận xương, khi nói năng chậm rãi, lại có thêm một cỗ khí thế chọc người khó cưỡng.
Dường như bất cứ người đàn ông nào, cũng nhịn không được, không thể không ôm nàng vào lòng.
Trái tim Bùi Nguyên MInh cũng khẽ đung đưa, sau đó anh cố nén rung độngtrong lòng, cười nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây thì không sao đâu."
Chỉ một câu đơn giản, để Dương Ấu Huyên thở ra một hơi thật dài, áp lực nhất thời trực tiếp tiêu tán vào hư không.
Rõ ràng, cô có lòng tin tưởng vô bờ bến đối với Bùi Nguyên MInh.
Nhưng Nguyễn Khả Khả lại lẩm bẩm: "Thật sao? Nhiều tiến sĩ như vậy, đều không có cách nào nói chắc chắn cứu được Dương lão gia."
"Ngươi thực sự có bản lĩnh lớn như vậy không?"
Nguyễn Khả Khả hỏi ra điều mà nhiều người không dám hỏi vào lúc này.
Ngay cả đôi mắt tuyệt sắc của Dương Ấu Huyên, cũng rơi vào trên người Bùi Nguyên MInh, có chút nghi vấn.
Bùi Nguyên MInh nhàn nhạt gật đầu: "Đừng lo lắng, chút chuyện này không cần thiết lừa mọi người, hôm nay tôi liền có thể làm Dương Lão tỉnh lại."
Dương Ấu Huyên thân thể mềm mại kích động đến run rẩy: "Quá tốt, thật quá tốt!"
"Bùi Thiếu, tôi thật sự không biết làm sao báo đáp anh..."
Nhìn thấy Dương Ấu Huyên tựa hồ hận không thể lấy thân báo đáp, Lê Thiếu Đông đám người nhất thời đều nhíu mày.
Bùi Nguyên MInh tuy rằng vừa xuất hiện, vẻ bên ngoài rất là kỳ quái khó hiểu, nhưng cũng chỉ là kỳ quái khó hiểu mà thôi.
Với rất nhiều cuộc hội chẩn, tham khảo ý kiến của nhiều người bọn hắn, vẫn không có cách nào để xác định các triệu chứng và vấn đề của Dương Đế Minh.
Bùi Nguyên MInh tay tùy tiện cầm mạch, liền có thể xác định như thế, còn luôn miệng nói, hôm nay liền có thể cứu người.
Đùa gì thế?
Da bò này có bị thổi hơi lớn rồi không?
"Họ Bùi , đừng nói nhiều!"
"Trường hợp hôm nay ngươi không cứu tỉnh được Dương Lão, đó chính là tự đánh vào mặt mình!"
Lê Thiếu Đông bị Bùi Nguyên MInh vạch trần hắn bị hư thận trước mặt mọi người, giờ phút này trong lòng tràn đầy oán hận đối với Bùi Nguyên MInh, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
Những cao thủ Nam Dương khác đi theo hắn ta, cũng lấy Lê Thiếu Đông làm đầu, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mỗi một tên đều là một vẻ mặt chất vấn.
Hiển nhiên, bọn hắn đều vô cùng hy vọng, Bùi Nguyên MInh có thể cắm đầu ngã nhào một cái, dạng này mới có thể cho thấy, bọn hắn không vô năng như vậy.
"Có kim bạc nào để châm cứu không?"
Bùi Nguyên MInh không thèm nói nhảm với những người này, mà để Dương Ấu Huyên ra lệnh cho người. mang đến một bộ kim châm.
Đồng thời, anh cũng chuẩn bị sẵn một chiếc đèn cồn.
Anh di chuyển động tác chậm rãi, sau khi hơ kim bạc đốt chuyển sang màu đỏ, anh chậm rãi đâm vào hoa huyệt trên đỉnh đầu Dương Đế Minh.
"Châm cứu! ?"
"Sử dụng kim tiêm một cách bừa bãi vậy sao!?"
Nhìn thấy cảnh này, Lê Thiếu Đông trong tiềm thức nói.
"Họ Bùi , ngươi không biết chữa bệnh gì cả, còn dùng kim tiêm bừa bãi. ngươi đang đùa giỡn với tính mạng của Dương Lão!"
Đùa giỡn?
Mấy vị cao thủ Nam Dương khác nghe vậy đều giật mình, sau đó đều thở dài.
Chỉ cần Bùi Nguyên MInh thật sự chỉ biết sử dụng kim châm và đèn cồn , thì anh ta thật sự một tên phế vật, vậy liền quá tốt.
Đồng thời, ánh mắt những người này nhìn về phía Bùi Nguyên MInh càng thêm khinh thường.
Muốn làm giang hồ phiến tử, tốt xấu gì cũng nên học một chút công phu bề ngoài.
Đã không học tốt thân thủ, liền chạy tới hết ăn lại uống rồi lừa gạt háo sắc, thực sự là quá mức.
Bùi Nguyên MInh mặc kệ những lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của những người này, sau khi hạ chín châm, anh duỗi tay phải ra, chậm rãi phất tay qua dàn 9 cây kim châm.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy một tia nhàn nhạt như là khí lưu một loại khí tức, tuôn ra từ gốc của cây kim bạc.
Những khí tức này, vốn dĩ ẩn chứa lực sát thương cực mạnh, nhưng khoảnh khắc rời khỏi thể nội Dương Đế Minh, đã bị Bùi Nguyên MInh hời hợt hóa giải.
Vì vậy, không ai để ý đến quá trình này.
Mười phút sau, Bùi Nguyên MInh dùng ngón tay rút kim châm ra.
Vừa vặn đến cây kim châm cuối cùng, thân thể cứng đờ của Dương Đế Minh hơi chấn động một chút, trên khuôn mặt tái nhợt càng tô thêm một màu hồng hào.
Nhiều người trong phòng chờ xem kịch vui để chế giễu, lúc này đều sững sờ, trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì bọn hắn thấy rõ ràng, Dương Đế Minh ban đầu nhíu chặt mày, lúc này mới chậm rãi buông lỏng.
"Tốt rồi --"
Vừa khi Bùi Nguyên MInh hoàn toàn rút ra cây kim bạc cuối cùng, Dương Đế Minh phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, đồng thời chậm rãi mở mắt ra.
" Tỉnh rồi! ?"
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, kinh ngạc đến ngây người.
Lê Thiếu Đông sắc mặt méo mó nhìn cực xấu, tinh thần hoảng hốt, không muốn tin những gì mình nhìn thấy.
Nguyễn Khả Khả không khỏi gõ gõ tay lên trán, Bùi Nguyên MInh này, lợi hại như vậy sao?
Dương Ấu Huyên lúc này cũng mất đi sự thận trọng, nàng muốn bổ nhào vào trong vòng tay của Dương Đế Minh, nhưng lo lắng làm như vậy sẽ hại ông, cuối cùng lựa chọn ôm lấy Bùi Nguyên Minh.
"Bùi Thiếu, cám ơn anh rất nhiều!"
"Anh là đại ân nhân của Dương gia chúng tôi, tôi thật sự không biết báo đáp anh thế nào."
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: " Tiện tay mà thôi mà thôi, không có gì quan trọng."
"Tuy nhiên, Dương Lão nội thương vẫn bị nghiêm trọng, cần tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, không bị quấy rầy trong một năm nửa năm, còn cần phải điều trị thân thể thật tốt."
Dương Ấu Huyên thanh âm ôn nhu: "Bùi Thiếu, anh đừng lo lắng, chuyện còn lại tôi có thể xử lý."
" Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, cái này không khoa học!"
Lúc này, Lê Thiếu Đông rốt cục kịp có phản ứng.
Cảm giác đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần, hắn vẫn cảm thấy điều đó là không thể và hắn không muốn tin vào điều đó.
Hắn vừa luyện tập y thuật vừa luyện võ, gặt hái được rất nhiều thành tích, nổi tiếng trong giới y học và võ thuật ở Tân Thành Nam Dương.
Ngay cả hắn cũng không thể phán đoán Dương Đế Minh đang xảy ra chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể hợp mưu hợp sức nghĩ ra một ý tưởng tồi.
Hơn nữa, theo ước tính của Lê Thiếu Đông, quá trình điều trị theo ý tưởng tồi tiếp theo của hắn, sẽ mất ít nhất một tháng.
Nhưng họ Bùi kia, thoạt nhìn không phải là bác sĩ, chỉ cần tùy tiện chọc vài cây kim bạc, liền để cho Dương Đế Minh tỉnh lại, đơn giản là chuyện không thể tin được.
Mấy vị cao thủ Nam Dương khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt kỳ quái.
Bọn hắn đã nghĩ hết biện pháp, đều như là chó gặm rùa đen, vẫn không có biện pháp xuống tay.
Nhưng Bùi Nguyên Minh bắt mạch chỉ ba phút đồng hồ, chẳng những biết nên ra tay thế nào, còn trong mười mấy phút liền đem người cứu tỉnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn hắn nhất định sẽ cho rằng, Bùi Nguyên Minh cùng Dương Đế Minh phối hợp hát song ca lau sậy lừa bọn hắn.
Rất nhanh, mười mấy cao thủ, ánh mắt từ chất vấn đã biến thành sùng bái.
Vài nữ y tá xinh đẹp, lại càng mắt đẹp lấp lóe, hận không thể bổ nhào vào trong ngực Bùi Nguyên Minh.
"Ta không tin, ta không tin!"
" Đây tuyệt đối là biện pháp trị ngọn không trị gốc. (là phương pháp chữa khỏi triệu chứng, không phải căn nguyên)
"Có thể hắn vừa mới cưỡng chế sinh khí của Dương Lão, trong chốc lát liền đánh thức ý thức Dương Lão mà thôi!"
"Dương tiểu thư, cô không thể cứ tin tưởng hắn, tốt nhất phải kiểm tra ngay với thiết bị tối tân nhất!"
Lê Thiếu Đông vẫn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra.
Nhất là khi nhìn thấy Dương Ấu Huyên ôm chặt lấy Bùi Nguyên Minh, hắn nóng lòng muốn trực tiếp xé sống Bùi Nguyên Minh.
Nếu không phải dịp không thích hợp, hắn hiện tại đã một bàn tay đem Bùi Nguyên Minh đập bay.
Khuôn mặt xinh xắn của Dương Ấu Huyên sa sầm, chuẩn bị nổi giận.
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Ấu Huyên, cứ để người kiểm tra cho Dương Lão một chút đi."
" Như vậy mọi người đều yên tâm một chút."
Chẳng mấy chốc, vài bác sĩ với túi lớn và túi nhỏ từ bên ngoài bước vào, tiến hành kiểm tra toàn diện Dương Đế Minh.
Cuối cùng, họ đi đến một kết luận thống nhất rằng, Dương Đế Minh mặc dù còn hơi yếu, nhưng các dấu hiệu thể chất của ông ta cùng người bình thường, không khác biệt lắm.
Với năng lực của mình, ông ấy chắc chắn có thể trở lại trạng thái đỉnh cao sau một năm nửa năm tu dưỡng.
Lê Thiếu Đông trợn mắt hốc mồm, còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng một câu đều nói không nên lời.
Cảm nhận được ánh mắt lãnh đạm của Dương Ấu Huyên, Lê Thiếu Đông chỉ có thể nghiến răng, xoay người rời đi.
Chỉ khi đi ra tới cửa, hắn ta mới ném cho Bùi Nguyên Minh một cái nhìn oán hận.
Dương Ấu Huyên nhìn bóng lưng Lê Thiếu Đông cười nhạt một tiếng.
Cô hy vọng, tên này không nên có bất kỳ suy nghĩ lộn xộn nào, nếu không, hắn đang tự tìm đến cái chết.
Giải quyết xong thương thế của Dương Đế Minh, Dương Ấu Huyên vốn định an bài Bùi Nguyên Minh ở lại Dương gia.
Tuy nhiên, Bùi Nguyên Minh có lo nghĩ riêng của mình, liền từ chối nhã nhặn.
Dương Ấu Huyên rơi vào đường cùng, đích thân đưa Bùi Nguyên Minh đi khắp con phố sầm uất.
Nhưng khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị bắt taxi, điện thoại của Dương Ấu Huyên đột nhiên rung lên.