Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3679

Kim Tuấn Kiệt cũng thờ ơ nói: "Bùi Nguyên Minh, với tư cách là một tuyển thủ, ngươi còn chưa đọc quy chế đúng không?"

"Điều này rõ ràng bị cấm trong quy định!"

"Ta nói cho ngươi biết, trừ khi đối thủ của ngươi hiện tại hứa sẽ bỏ qua chuyện này, sau đó lên sân khiêu chiến ngươi!"

"Bằng không, ngươi còn có cái gì hơn thua trận!"

"Đại Hạ của ta năm ngàn năm văn hiến, chúng ta vẫn luôn trấn áp người Thiên Trúc."

" Nếu như hôm nay, bởi vì ngươi tùy ý làm bậy mà bị thua, như vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ!"

" Không sai, tội nhân thiên cổ!"

Triệu Bản Tuyệt, Long Thiên và Kim Tuấn Kiệt đồng thời là ba người cùng nói.

Ngay cả Công Tôn Nghiêm Minh cũng cau mày nói: "Bùi Nguyên Minh, e rằng ngươi phải cho chư vị đại biểuVõ Minh một lờigiải thích!"

"Nếu không, ngươi sẽ thực sự bị loại do tư cách có tì vết!"

Nhìn thấy Đại Hạ nội chiến đấu đá, mấy vị thế tử đại thiếu cũng bắt đầu nhằm vào Bùi Nguyên Minh, người Thiên Trúc trên mặt lộ ra vẻ vui tươi.

Bùi Nguyên Minh ra ngoài làm gây chuyện giữa giờ nghỉ trưa, chuyện như vậy có thể lớn hay nhỏ.

Thậm chí có thể nói, đó là một vấn đề tầm thường nhỏ như hạt mè.

Nhưng do lần này, có quy định tương tự trong quy chế trận chiến giữa hai bên, nên nếu bị đưa lên mạng sẽ rất phiền phức.

Đối với người Thiên Trúc, bây giờ mọi chuyện đã đến nước này.

Như vậy, nếu như có thể dựa vào mấy câu liền để Bùi Nguyên Minh xéo đi, vậy đơn giản không thể tốt hơn.

Trong đám người Thiên Trúc, chỉ có cao thủ cuối cùng Phạm Lỵ Toa là không lên tiếng.

Cô chỉ hơi nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, tựa hồ muốn xem anh phá game như thế nào.

Rốt cuộc nếu không có cách phá trận, Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không phải lên võ đài.

Bùi Nguyên Minh nhìn đám người Triệu Bản Tuyệt, sau đó tầm mắt rơi vào Phạm Phá Giới, khẽ cười: "Phạm đại sư tin tức thật là rất linh thông."

" Ta giữa trưa đi tìm hoàng kim cung gây phiền phức, ngươi liền biết nhanh như thế!"

" Chỉ có thể nói, các ngươi người Thiên Trúc cùng hoàng kim cung, quan hệ tâm đầu ý hợp!"

"Chẳng trách lúc trước, Phạm Kim Luân có thể là trưởng lão của Hoàng Kim Cung!"

"Chỉ là, chỉ cần mấy lời của Phạm Phá Giới ngươi, nói ta Bùi Nguyên Minh có tì vết, nói ta Bùi Nguyên Minh không đủ tư cách tham gia, cho dù Bùi Nguyên Minh ta thắng cũng không tính..." . "

"Ta sợ, ngươi còn chưa có lực lượng này?"

Nghe xong lời nói của Bùi Nguyên Minh, nụ cười trên khóe miệng Phạm Phàm Giới khẽ nín lại.

Phạm Lỵ Toa mí mắt giật giật, cảm giác được trong lời nói của Bùi Nguyên Minh có cái gì.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói tiếp: " Ta cùng hoàng kim cung ở giữa, đến cùng phát sinh cái gì, ngươi nói không tính, ta nói cũng không tính."

" Không bằng, chúng ta đi mời người trong cuộc hoàng kim cung đến nói một chút, đến cùng cái gì phát sinh, phát sinh như thế nào?"

"Nếu có bằng chứng có thể chứng minh, ta thật sự đã động thủ với người Hoàng kim cung, vậy ta sẽ thừa nhận mình có tì vết. Trong trận chiến này, ta sẽ trực tiếp thừa nhận thất bại!"

"Nếu không tìm được chứng cứ, xin Phạm đại sư ngậm miệng hôi thối của ngươi được không?"

"Hay là, tìm người trong Hoàng cung phiền phức quá, hãy nhờ Kim Tuấn Kiệt kim đại thiếu, nói thật giả chuyện này đúng không?"

"Chỉ cần kim đại thiếu có thể chính miệng nói, hoàng kim cung vì hữu nghị với người Thiên Trúc, chủ động đi tìm vợ ta gây phiền phức, bức ta ra tay."

" Như vậy, ta hiện tại liền nhận thua, phủi mông một cái rời đi, thấy thế nào?"

Dứt lời, nụ cười của Bùi Nguyên Minh rơi trên mặt Kim Tuấn Kiệt.

Đồng thời ra hiệu cho Tần Ý Hàm, trực tiếp mở máy điện thoại chuẩn bị ghi hình.

Khán giả trên khán đài, gần như đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Kim Tuấn Kiệt.

Và khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói, sắc mặt Kim Tuấn Kiệt thay đổi rõ rệt.

Hắn trừ ở trong lòng mắng Bùi Nguyên Minh tám trăm lần, hắn còn hận chết Triệu Giai Tử cùng những tên ngu bò khác.

Vừa mới rõ ràng có cơ hội, nhưng lại không biết nói thêm mấy câu chặn đường lui của Bùi Nguyên Minh, hết lần này tới lần khác còn cho họ Bùi một cơ hội nói ra.

Bây giờ thì mọi chuyện đã xong rồi, họ Bùi răng nhọn hoắt, mấy câu ở giữa liền đem oan ức nện lên trên đầu mình.

Giờ phút này, chỉ cần Kim Tuấn Kiệt dám nói, Bùi Nguyên Minh thật sự đã làm ra chuyện với người của Hoàng Kim Cung.

Sau đó Bùi Nguyên Minh rút lui, Long Môn chiến bại, trách nhiệm liền biến thành là của hắn Kim Tuấn Kiệt.

Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, không chỉ có hàm răng sắc bén, còn có dã tâm độc ác!

Lúc này, Kim Tuấn Kiệt chỉ muốn tự bóp chết mình.

Bùi Nguyên Minh nhìn Kim Tuấn Kiệt vẻ mặt lãnh đạm, cười nói: " Nói nhanh một chút, kim đại thiếu, chúng ta đều chờ ngươi đấy, thế nào mà lúc này biến thành câm điếc như vậy..."

Kim Tuấn Kiệt nhìn bên này, nhìn sang bên kia, một lúc sau, rốt cục nặn ra một nụ cười so ra còn xấu hơn khóc: "Bùi Đại Thiếu nói đùa."

"Làm sao có thể có bất kỳ xung đột nào giữa Hoàng Kim Cung và ngươi?"

"Đây đều là đồn bậy từ bên ngoài truyền ra, cũng xin Bùi Nguyên Minh, đừng hiểu lầm ta!"

" Chư vị đại biểu, cũng không nên hiểu lầm."

“Ồ, có phải không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, “Từ đại thiếu của Kim gia, chủ của Hoàng Kim Cung, đều xin mọi người đừng hiểu lầm.”

"Ta nghĩ rằng, các vị đại diện không nên hiểu lầm, phải không?"

"Hay là, người Thiên Trúc có chứng cớ xác thực nào không?"

"Thế nhưng, ngay cả Kim thiếu Đại Hạ của chúng ta, cũng không chứng minh được cái gì, các ngươi định dùng cái gì để chứng minh?"

"Dùng tính mạng của chính mình sao?"

Lời nói của Bùi Nguyên Minh đầy mỉa mai, trong bông có kim, không chỉ làm cho sắc mặt Kim Tuấn Kiệt trở nên méo mó, Triệu Bản Tuyệt sắc mặt đen thui, ánh mắt của Long Thiên cũng ảm đạm xuống, khiến nụ cười đắc ý của Phạm Phá Giới lập tức biến mất.

Phạm Phá Giới nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, một lúc lâu mới cười lớn một tiếng, nói: " Kim đại thiếu đã nói, đây là hiểu lầm, vậy thì là hiểu lầm rồi!"

" Chúng ta bên này, cũng là vì suy nghĩ công bằng công chính công khai, xin Bùi Thiếu đừng để ý ."

Rõ ràng Kim Tuấn Kiệt đã bị gác ở trên lửa nướng, không có cách nào để người này làm chứng được.

Như vậy, Phạm Phá Giới trong lòng dù không cam lòng đến đâu, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Rốt cuộc, không ai có thể nghĩ rằng, thế mà Bùi Nguyên Minh miệng lưỡi bén nhọn đến trình độ này, lại có thể phá game chỉ bằng vài câu nói.

Cho dù để cho người từ Hoàng Kim Cung tới, có lẽ bọn họ cũng không dám đắc tội Bùi Nguyên Minh vào lúc này.

Rốt cuộc, không phải ai cũng có thể tùy ý gánh vác tiếng xấu thiên cổ.

Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, châm chọc nói: " Vậy ta có phải là nên cảm tạ người Thiên Trúc tôn quý, đã bất kể hiềm khích lúc trước? Cho ta một cơ hội xuất thủ?"

"Nói cách khác, các ngươi thật sự rất sợ ta lên sân đài giẫm chết các ngươi. Có thể trực tiếp nói cho ta biết."

"Hay là ngươi Phạm Phá Giới quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta tâm tình đang tốt, nên sẽ không lên đài tham chiến."

"Không biết ngươi Phạm đại sư, có muốn thử nhìn một chút không?"

Nghe được Bùi Nguyên Minh âm dương quái dị lời nói, Phạm Phá Giới mặt đen lại nói: "Bùi Nguyên Minh, ngươi đừng xằng bậy, muốn được voi đòi tiên!"

"Đừng tự cao tự đại, cho rằng bản thân thực sự có thể chiến thắng, bất khả chiến bại!"

" Ta cho ngươi biết!"

"Tất cả thù hận, tất cả ân oán, hôm nay người Thiên Trúc vĩ đại chúng ta, sẽ đòi lại được!"

"Tamuốn xem xem, sau trận thua hôm nay, họ Bùi ngươi có còn bản lĩnh, mạnh miệng nữa hay không!”

Trong lúc nói chuyện, Phạm Phá Giới hơi vung tay, cùng người Thiên Trúc đi về khu nghỉ ngơi ở phía tây.

Bùi Nguyên Minh cười cười, cũng không lười nói nhảm, mà trở lại khu nghỉ ngơi bên đông, cầm một chén trà uống cạn.

Trận đấu cuối cùng hôm nay quá quan trọng.

Bùi Nguyên Minh phát hiện, ngoài Long Thiên, Ninh Chỉ Lôi cùng những đại nhân vật khác tới, ngay cả Vạn Khiếu Đường hiếm khi ra ngoài, cũng lại xuất hiện.

Bùi Nguyên Minh hướng về phía Vạn Khiếu Đường lên tiếng chào hỏi, sau đó trầm mặc ngồi xuống.

Rõ ràng, mọi người đều biết rằng, trận này cực kỳ trọng yếu.

Thậm chí có thể nói, nó có thể quyết định kết quả khiêu chiến, sự thắng bại lần này của người Thiên Trúc.

Có thể quyết định thắng bại quốc chiến lần này.

Chẳng mấy chốc, đã ba giờ.

Người chủ trì cũng là thần sắc nghiêm túc đi đến trên lôi đài, thông báo Bùi Nguyên Minh và Phạm Lỵ Toa hai người ra sân.

Sau đó, người chủ trì nghiêm túc nói: “Trận đấu lần này là trận đấu cuối cùng của hai bên, cũng là trận cuối cùng phân định thắng bại, cũng là trận thu hút nhiều sự chú ý. "

"Vì vậy buổi trưa, bên Võ Minh chúng ta đã thảo luận và quyết định bổ sung một số hạn chế cho trận đấu này."

"Bởi vì hai người đều là cao thủ võ lâm, để cho các ngươi tùy ý chiến đấu thì quá lãng phí."

"Vì vậy, chúng ta đã thảo luận và lựa chọn hai mươi loại vũ khí truyền thống cho các ngươi."

" Mà điều kiện hạn chế rất đơn giản, đó là khi xuất thủ phải cầm vũ khí, không được đánh tay không."

"Bất cứ ai xuất thủ bằng tay không, trực tiếp bị loại."

"Các ngươi co hiểu không?"

Khi giọng nói rơi xuống, người chủ trì vẫy tay và thấy một nhân viên nhanh chóng di chuyển qua một số giá để vũ khí.

Từ Phương Thiên Họa Kích đến trường đao quốc đảo, Khảm Đạt trường kiếm của Thiên Trúc,… có thể nói là có tất cả.

Bùi Nguyên Minh tuy rằng hơi nhíu mày, bình tĩnh nói: "Đã hiểu."

Phạm Lỵ Toa cũng khẽ gật đầu.

"Móa nó, những người đại diện này của Võ Minh, là có ý gì?"

"Đần à? Lần này phải sử dụng vũ khí? Không thể dùng tay không?"