Phạm Phá Giới lúc này trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn nhiệt tình duỗi tay phải ra: "Mặc dù mỗi ngày ở Thiên Trúc, tôi đều nghe thấy đại danh Bùi đại sư hàng trăm lần, bây giờ tai tôi như sắp bị đóng kén! "
"Nhưng thành thật mà nói, chúng tôi hôm nay là lần đầu tiên chính thức chạm mặt!"
"Bùi đại sư quả nhiên như lời đồn đại chẳng những tuổi trẻ tài cao, mà còn là rồng trong loài người! Có thể gọi là rường cột của Đại Hạ, là niềm hy vọng của Long Môn!"
"Chỉ là Đại Hạ cậu có một câu nói rất hay, gọi là cây mọc thành rừng, gió thổi tất bật rễ!"
"Bùi đại sư mặc dù tên tuổi lớn nhưng có thể giống như một vị tri kỷ nổi danh từ cổ chí kim, tuổi thọ cũng không quá dài!"
"A… Làm sao tôi lại có thể nói những chuyện này trước mặt Bùi đại sư."
"Tôi nghĩ Đại Hạ có năm ngàn năm văn hiến, mà lại là lễ nghi chi bang, Bùi đại sư sẽ không để tâm chứ?"
Nói những lời này, Phạm Phách Giới lúc này trên mặt lộ ra một nụ cười giả tạo.
Mà Cát Phá Giáp mấy người cũng là trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh, mặc dù đã đọc qua không ít tư liệu về Bùi Nguyên Minh, nhưng khi thực sự gặp vào lúc này, bọn họ cảm thấy không đáng ngại.
Nếu không phải xác định được người này, chính là người của Đại Hạ đã chơi chết Phạm Kim Luân, bọn hắn chắc chắn sẽ cho là mình nhìn thấy một người bình thường.
"Không sao! Phạm đại sư đừng khách sáo."
"Có câu nói, trong mồm chó nhả không ra ngà voi, tôi còn có thể yêu cầu cậu, nói ra lời hữu ích gì cho xa vời”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
"Nhưng nói thật, tôi thật sự hận khi gặp Phạm đại sư có chút muộn!"
"Nếu như tôi gặp trước đó vài ngày, hôm nay sẽ không cần gặp phải loại phiền toái này."
"Đúng không? Có điều, cũng không quan trọng, có người luôn cảm giác mình có chút bản lĩnh, liền có thể lên đại võ đài."
"Nếu không chuẩn bị một đại võ đài, để hắn biểu diễn một chút, làm sao hắn tôi có thể nhận ra mình là tôm tép nhãi nhép đâu?"
Trong lời nói của Bùi Nguyên Minh có cái gì đó, ý cho rằng, nếu như mấy ngày trước Phạm Phá Giới, dám xuất hiện trước mặt anh diễu võ giương oai, sớm đã bị anh một bàn tay quạt chết.
"A ha ha ha, ta chỉ biết Bùi đại sư thân thủ không tệ, cũng biết Lạc tiên ba người thực lực kinh người."
" Nhưng là nghĩ không ra, cậu cũng là người có miệng lưỡi bén nhọn!" Phạm Phá Giới cười mỉa mai.
"Chỉ là ở Đại Hạ có câu nói, chó cắn chó sẽ không sủa!"
"Bùi đại sư cậu lớn tiếng như vậy, cái này khiến tôi nhịn không được có chút chờ mong được thấy thực lực của cậu!"
" Hi vọng cậu không để cho chúng tôi thất vọng!"
Phạm Lỵ Toa ở phía sau vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, có gì mà phải kiêu ngạo?"
"Đừng quên, chúng tôi đã dễ dàng đánh bại 35 quán quân cấp tỉnh của các cậu."
" Thiên Kiêu Đại Hạ Các cậu, ở trước mặt chúng tôi quá yếu!"
Phạm Lỵ Toa dáng vẻ ngoài hai mươi tuổi, có một loại dung mạo xinh đẹp, đồng thời, khuôn mặt trái xoan, cái miệng nhỏ nhắn, cả người rất khí chất, cũng rất xinh đẹp, thân hình rất tốt.
Nàng mặc bộ y phục truyền thống của Thiên Trúc, lộ ra một vòng eo thon thả, trên người có đính một viên kim cương, chỉ cần đứng ở nơi đó, đã khiến không ít động vật hô hấp nặng nề.
"Phạm Lỵ Toa?"
"Thiên Trúc Thánh nữ?"
Bùi Nguyên Minh nghe xong chẳng những không tức giận, ngược lại vui vẻ tiến lên, trực tiếp bắt tay Phạm Lỵ Toa.
"Từ lâu tôi đã biết đến Phạm Thánh nữ tài mạo song toàn. chẳng những thân thủ hơn người, mà còn được mệnh danh là Giang Hồ Thiên Trúc đệ nhất mỹ nhân!"
" Hôm nay gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn được nghe tiếng!"
"Phạm Thánh nữ, nói thật lòng, trong Thiên Trúc có nhiều Thiên Kiêu như vậy, tôi ngưỡng mộ nhất chính là cậu, tôi cũng coi trọng cậu nhất!"
Bùi Nguyên Minh tràn đầy thưởng thức không che giấu.
"Theo lời đồn, cô chẳng những xinh đẹp có một không hai Giang Hồ Thiên Trúc, mà còn là người mạnh nhất trong thế hệ người Thiên Trúc!"
" Có thể cùng cô gặp một lần, thật là có phúc ba đời! Tôi tình cờ có một chuỗi võ quán Quốc Thuật Đường, loại có mấy chục chi nhánh."
"Không biết Phạm Thánh có hứng thú trở thành tổng huấn luyện viên không? Đừng lo lắng, cô chỉ là trên danh nghĩa huấn luyện viên!"
"Nhưng tôi có thể cho cô 30% cổ phần của Quốc Thuật Đường, tiền lương hàng năm là 100 triệu!"
"Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng, người Thiên Trúc không dám vì chuyện này mà làm phiền cô!"
"Chỉ cần Phạm Thánh nữ gật đầu, tương lai chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng!"
"Tại chỗ này, lương hàng năm của cô có thể là 1 tỷ! Hơn nữa, sau khi Quốc Thuật Đường được niêm yết trên thị trường, giá trị tài sản của cô có thể lên đến hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ!"
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt nghiêm túc, thành thực, tựa hồ là thật sự muốn chiêu mộ Phạm Lỵ Toa.
Trong trường hợp này, cho dù là Cát Phá Giáp hay là Đô Bá cường, hiện tại đều là trong tiềm thức liếc nhìn Phạm Lỵ Toa! Đặc biệt là thấy được nàng không hất tay Bùi Nguyên Minh ra, sắc mặt bọn hắn đột nhiên trở nên vô cùng xấu xí.
Nói cho cùng, Phạm Lỵ Toa chính là đệ nhất mỹ nữ của Giang Hồ Thiên Trúc, thế hệ trẻ của những người Thiên Trúc này, đều phải ngưỡng mộ nàng.
Mà nhìn thấy Phạm Liệt Toa không kháng cự lại Bùi Nguyên Minh trong tôiy, bọn hắn đột nhiên cảm thấy kỳ quái.