Chàng Rể Quyền Thế

Chương 61

Ông cụ Trịnh hít sâu vào một hơi nói: “Đúng là như thế, nhưng mà như thế thì sao chứ? Tuyết Dương là người nhà họ Trịnh chúng ta, đại diện cho lợi ích cho nhà họ Trịnh, ăn của nhà họ Trịnh, uống cũng của nhà họ Trịnh, đến một thằng rể ở nhờ ăn bám như cậu ăn uống đi lại đều phụ thuộc vào nhà họ Trịnh hết cả, lúc này lộ diện thay mặt cho nhà họ Trịnh thì đã làm sao?”

“Lộ diện thay thế cho nhà họ Trịnh đương nhiên là không có vấn đề gì nhưng có câu nói “đã là người nổi tiếng ắt phải là đấng bậc thầy”!” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng nói: “Một người bình thường của nhà họ Trịnh đến Công ty Đầu tư Bùi thị đàm phán việc này thì sẽ có tác dụng gì sao? Nhưng nếu như tổng giám đốc của nhà họ Trịnh đích thân đến xin lỗi thì có phải là Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ càng thêm cảm nhận được sự thành khẩn xin lỗi từ tận đáy lòng không?”

“Cậu…” Khuôn mặt của ông cụ Trịnh chấn động, tên Bùi Nguyên Minh này đúng là cái gì cũng dám nói, lại có thể mơ tưởng đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, không biết trời cao đất rộng là gì.

“Đương nhiên nếu như ông nội cảm thấy vị trí này quả cao vậy thì tổng giám đốc thôi cũng được, dù sao thì cũng là người đại diện cho nhà họ Trịnh mà” Bùi Nguyên Minh híp mắt cười.

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!” Trịnh Tùng ở bên cạnh mắng to, ông ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Trịnh, Bùi Nguyên Minh nhìn trúng vị trí của ông ta.

“Im mồm!” Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, nhìn Thanh Linh nói: Thanh Linh, tên phế vật này sẽ không nói ra được những lời như thế, những lời này có phải là chủ ý của cô không?”

Thanh Linh vốn muốn lên tiếng phản đối nhưng lại nghĩ đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, lại miễn cưỡng trả lời: “Ba, đây còn không phải là do con nghĩ cho nhà họ Trịnh thôi?”

“Nếu con đã muốn để Tuyết Dương ngồi lên vị trí này, thì để cho con bé đi lấy được vốn đầu tư về đây, chỉ cần có thể lấy được vốn đầu tư về thì sau này con bé sẽ trở thành tổng giám đốc của nhà họ Trịnh chúng ta.” Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, quyết định nhanh chóng.

Phòng khách của gia đình Trình Tuyết Dương.

Sau khi Thanh Linh đưa mắt đánh giá Bùi Nguyên Minh ba bốn chục lần thì mới lạnh lùng nói: “Nói đi, lúc nãy những lời mà cậu nói với ông cụ lúc nãy là ai dạy cho cậu nói đó?”

Trịnh Tuyết Dương cũng nghi ngờ liếc nhìn chồng mình, trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên thấy anh cứng rắn như thế.

“Mẹ, con chỉ là tự mình cảm thấy, Tuyết Dương thật không dễ dàng gì mới chụp được vốn đầu tư lần này, bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao thì thật sự không công bằng với chúng ta một chút nào, con đây chỉ là suy nghĩ thay cho cô ấy thôi, có vấn đề gì sao?” Bùi Nguyên Minh cười híp mắt.

Thanh Linh cau mày nói: “Muốn tranh giành thứ gì, tự chúng tôi biết, đến lúc nào đến phiên một tên ở rể như cậu nói năng bậy bạ vào chứ? Người khác không biết sẽ thật sự nghĩ rằng nhà chúng ta dạy dỗ không nghiêm, không có cách quản lý cậu. Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng có thêm lần sau, nếu không thì tôi sẽ khâu miệng của cậu lại đấy!”

Bùi Nguyên Minh cười cười cũng không để ý nhiều, ba năm này anh đã quen với việc này rồi.

Trịnh Tuyết Dương lại nhẹ giọng nói: “Mẹ, lần này Nguyên Minh làm đúng

lắm, nếu như chúng ta dâng không công vốn đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị cho bọn họ thì sau khi mọi chuyện đã thành chắc chắn sẽ bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao, chúng ta sẽ chết trong uất ức mất.”

“Bây giờ chỉ cần chúng ta lấy được tiền đầu tư về thì con có thể lên làm tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, cũng rất tốt.”

Trịnh Tuyết Dương cũng không ngốc, cô hiểu rõ nếu như không nhân cơ hội này đòi quyền lợi ở nhà họ Trịnh thì những ngày tháng về sau của gia đình nhỏ bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đá bay ra khỏi nhà họ Trịnh.

Thanh Linh không nói lời nào, sau một lúc sau bà ta mới mở miệng thở dài: “Con cảm thấy như thế được thì cứ xem như mẹ chưa nói gì, Tuyết Dương, ba con đang làm ăn ở nước ngoài, không thể quay trở lại với chúng ta trong khoảng thời gian ngắn được, chúng ta ở đây phải chú ý lời ăn tiếng nói cho thật thận trọng.”

Gia tộc lớn nào cũng sẽ như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút là người thân của mình đều sẽ gục ngã hết.

Cùng lúc đó, việc Trịnh Tuyết Dương chỉ lấy được vốn đầu tư liền có thể thăng lên chức tổng giám đốc đã lan truyền khắp toàn bộ nhà họ Trịnh.

Rất nhiều người đều mang một vẻ mặt chấn động, có điều tuyệt không ai nói gì thêm, bởi vì nếu như không có cuộc đầu tư này thì nói không chừng nhà họTrịnh thật sự sẽ phá sản.

Đối với tuyệt đại đa số người nhà họ Trịnh mà nói, chỉ cần bọn họ còn có thể duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí như hiện nay, ai nắm quyền đối với bọn họ không là vấn đề.

Trong nhà Trịnh Chí Dụng lúc này, hai ba con ngồi đối diện nhau, cả hai người đưa mắt nhìn nhau.

Trịnh Chí Dụng vẻ mặt oán độc nói: “Bóa, nhà chú ba bọn họ sinh ra một ổ tiền vàng, toàn bộ đều là cánh tay của tên nhãi bên ngoài! Không chỉ trơ mắt nhìn tên Bùi Nguyên Minh đánh lên mặt con, hơn nữa chỉ một cuộc đầu tư lại có thể muốn có chức vụ tổng giám đốc, nhà bọn họ khinh người quá đáng!”