Chàng Rể Quyền Thế

Chương 22

Lý Đông Lưu vẻ mặt khinh thường: “Một kẻ bất tài vô dụng như anh lại còn muốn biết nội tình của công ty chúng tôi? Tôi là người có năng lực cho nên tổng giám đốc mới rất tín nhiệm tôi.”

Trên thực tế, Lý Đông Lưu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc mới, nhưng điều này không ngăn cản được việc anh ta nổ trước mặt nhà họ Trịnh, bởi vì anh ta biết rằng nhà họ Trịnh không dám chất vấn những gì anh ta nói.

Bùi Nguyên Minh bật cười: “Tổng giám đốc mới rất tin tưởng anh? Lý

Đông Lưu, điều gì khiến anh có can đảm mà trợn mắt nói dối như thế!”

Lý Đông Lưu sửng sốt, nhà họ Trịnh còn không dám chất vấn anh ta đã nói gì, tại sao người con rể này dường như biết hết mọi chuyện?

Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh vài lần và xác nhận được anh ta có thể không biết tổng giám đốc mới của mình, Lý Đông Lưu lạnh lùng nói: “Nghe anh nói, có vẻ như anh biết tổng giám đốc mới của chúng tôi hay sao? Những lời như vậy ngay cả ông cụ Trịnh cũng không dám. Anh chỉ là con rể, ai cho anh có dũng khí nói ra lời này?”

“Giám đốc Lưu, con rể của nhà chúng ta không biết trời cao đất rộng, mong cậu đừng để ý!”

“Đầu óc của nó chắc chắn bị úng nước rồi, đừng để ý tới nó.” “Chậc chậc chậc chậc, nhìn biểu hiện của anh ta, còn tưởng mình giàu lắm hay sao…”

“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, nơi này không có chỗ cho cậu nữa, mau cút đi!”

“Đúng!Mau cút đi đừng có ở đây làm nhà họ Trịnh thêm mất mặt nữa”

“Nhà họ Trịnh của chúng ta bị mất danh tiếng là do đứa con rể bại hoại này làm mất!”

Lý Đông Lưu nở nụ cười, phất tay ngăn cản mọi người, sau đó nói: “Kẻ bất lực kia, tôi cũng không thèm bắt nạt anh nữa, bây giờ tôi cho anh một cơ hội.”

“Chỉ cần anh có thể nói ai là tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi, tôi sẽ xin lỗi anh! Nhưng… nếu không nói được, hôm nay anh mau cút ra khỏi nhà họ Trịnh ngay lập tức!”

Nói xong, Lý Đông Lưu dường như đã nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bò ra khỏi cổng, hôm nay tổng giám đốc mới nhậm chức, thân phận vô cùng bí mật ngay cả anh ta cũng không tổng giám đốc mới tên là gì. Vậy mà kẻ bất lực này lại biết?

“Giám đốc Lưu quả nhiên rộng lượng, ngay cả kẻ bất lực chỉ biết ăn bám mà cũng cho một cơ hội. Giám đốc Lưu đúng là đã cho nhà họ Trịnh mặt mũi!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu còn không biết xấu hổ hay sao, mau quỳ xuống xin lỗi giám đốc Lưu!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thá gì!” Thanh Linh đứng lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi bởi: “Ai cho cậu cái quyền nhảy dựng lên đây? Cậu thật coi mình là nhân vật lớn hay sao? Dám ở đây khua môi múa mép, mau cút ra ngoài cho tôi!”

Hahaha!

Người chung quanh đều cười to, thậm chí ngay cả mẹ vợ cũng không nể mặt, con rể như thế này còn không bằng đi tìm cái chết.

Nếu là trước đây, Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ ngoan ngoãn xin lỗi. Nhưng vào lúc này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh nhếch lên một đường vòng cung, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Linh, có phần lạnh lùng.

Trịnh Tuyết Dương nghĩ cũng có chút kỳ quái, ba năm kết hôn, cô chưa từng nghĩ Bùi Nguyên Minh vốn luôn nhu nhược yếu ớt, giờ phút này lại có thể xa lạ như vậy.

Bùi Nguyên Minh chậm rãi đứng thẳng người nhìn mọi người xung quanh, khuôn mặt xấu xí của nhà họ Trịnh thực sự khiến anh không thể dung thứ được.

Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Các người không phải muốn biết tổng giám đốc mới của công ty đầu tư của Bùi thị là ai sao?”

“Được rồi! Hôm nay tôi sẽ nói cho mấy người biết!”

Biệt thự nhà họ Trịnh lúc này vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt khó mà tin được.

Cậu con rể tìm tới tận cửa này, ăn nói rất chuẩn xác, lẽ nào cậu ta thật sự biết được tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị là ai sao?

Lý Đông Lưu vốn dĩ đã không tin, anh mỉm cười lạnh lùng nói: “Được thôi! Vậy cậu nói đi! Tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi là ai!”

Bùi Nguyên Minh đưa tay ra chỉ vào mình, từ từ nói: “Tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, chính là tôi.”

Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, bầu không khí trở nên lạnh ngắt như Nhưng khoảnh khắc tiếp theo…

“Cậu sao? Ha ha ha ha!” Lý Đông Lưu ngây ra một lát, sau đó ôm bụng cười ầm lên.

Không dễ dàng gì mà Lý Đông Lưu mới ngừng cười lại, anh ta nhìn về phía ông cụ Trịnh: “Ông à, cháu vốn dĩ tưởng rằng cậu con rể tìm tới tận cửa này của mọi người chỉ thích ra vẻ mà thôi, thật không ngờ rằng cậu ta lại là một tên ngốc.”

Câu nói này vừa mới thốt ra, Trịnh Chí Dụng và những người khác chỉ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh như một tên ngốc.

Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu chỉ là một tên ở rể mà thôi, giả vờ làm tổng giám đốc cái gì chứ.”

Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân vô cùng chế giễu: “Bùi Nguyên Minh, tác phong làm người đó của anh không có gì thú vị đâu, chém gió thì làm gì có ai không biết chứ?”

Thanh Linh cũng trở nên nóng mắt: “Bùi Nguyên Minh, cậu mau cút về đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác.”

“Bùi Nguyên Minh, anh đừng tức giận nữa, lời nói này không thể nói bậy bạ được đâu, anh đập vỡ bình hoa như vậy cũng sẽ làm chính mình bị thương đấy.” Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trông rất lo lắng.

Cô cho rằng tối nay Bùi Nguyên Minh đã phải chịu đả kích quá lớn, cho nên đã tự thôi miên chính mình, cho rằng mình chính là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị.

Cô bước về phía trước mấy bước, cô muốn kéo Bùi Nguyên Minh lại: “Đừng gây chuyện nữa, tôi đưa anh đi khám bác sĩ.”

“Tuyết Dương, anh có thể chứng minh mình chính là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, em phải tin anh” Bùi Nguyên Minh rút điện thoại ra, một cái tên trong danh bạ hiện ra.

“Lý Đông Lưu, anh là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, có lẽ anh biết được hai chữ này đại diện cho điều gì đúng không?” Bùi Nguyên Minh nói.