Chàng Rể Quyền Thế

Chương 16

Đội trưởng đội bảo vệ nghiến răng nói: “Nhóc con cậu xem cho rõ, ở đây là chỗ đỗ xe chuyên dụng của công ty chúng tôi, người ngoài không ai được dừng cả.”

“Ồ? Trùng hợp vậy sao? Vừa hay tôi lại đang đi làm cho công ty.” Bùi Nguyên Minh nhún vai nói.

“Cậu còn dám đắc tội với giám đốc Kiểu Linh? Cậu còn không biết chỉ cần một câu nói của cô ấy là cậu sẽ mất việc như chơi hay không?” Tên đội trưởng kia nhìn Bùi Nguyên Minh đầy thương xót.

Tên nhóc nghèo hèn như vậy, bộ đồ mặc trên người cũng là đồ chợ, dọc via hè, lại còn đi chiếc xe điện, có lẽ là nhân viên dọn vệ sinh chăng? Đắc tội với giám đốc Kiều Linh, e rằng đến ngay cả nhà vệ sinh còn chưa kịp chà đã mất việc rồi?

“Người này là ai? Sao chưa thấy bao giờ? Anh không sợ đắc tội với giám đốc Kiều Linh sao?”

“Đúng vậy đó, đều là người một nhà, mắc gì phải tự làm khổ mình như vậy?”

“Nói không chừng người ta muốn dựa vào chuyện này để thu hút sự chú ý của giám đốc Kiều Linh đó!”

“Có lý! Thì ra là đĩa mà đòi đeo chân hạc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng không chịu soi lại mình, trên người cậu ta toàn là đồ vỉa hè, nghĩ cái gì vậy không biết?”

Phía bên này có rất nhiều nhân viên của Công ty Đầu tư Bùi thị dứng vây xem, lúc này cũng nhỏ tiếng bàn tán.

Tống Kiều Linh lại nhíu mày, nói: “Cậu đang làm ở công ty chúng tôi? Ai tuyển dụng cậu? Tại sao tôi lại không biết? Có điều với thái độ này của cậu, cho dù là ai tuyển dụng tôi cũng có thể nói với cậu rằng, cậu bị đuổi việc, tôi cũng không muốn cậu đền tiền, mau mang chiếc xe điện của cậu cút đi đi!”

“Cô muốn tôi cút đi?”

Bùi Minh Nguyên cười giễu cợt, một nhân viên mà lại muốn đuổi sếp của mình?

“Cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo cậu cút! Cho dù có là ai tuyển dụng đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm đến lai lịch của cậu, nói tóm lại, lập tức cút xéo khỏi đây!” Tống Kiều Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, cô còn lấy ra từ trong túi xách một xấp tiền, hung hăng nói: “Cậu còn không chịu đi? Cậu cần tiền của tôi phải không? Cầm tiền rồi cút nhanh đi đồ khốn nạn!”

Lúc này, một trận âm thanh gầm rú của động cơ xe hơi truyền đến, nhân viên đứng xung quanh đều nhanh chóng tản ra, bởi vì chiếc xe Bentley này đậu ngay vị trí chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.

Ngay sau đó, một người khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện, khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần da rất tinh tế, một người con gái cột tóc đuôi ngựa, ôm trên tay một xấp văn kiện chạy như bay đến.

Nhan sắc của cô so Tống Kiều Linh cũng không thua kém gì, nhưng khí chất của Tổng Kiều Linh lại không thể so sánh với cô gái này.

Ngay lập tức, cô không liếc mắt những người xung quanh đến một cái mà chạy như bay đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, gập người chín mươi độ, nói: %3D “Xin lỗi tổng giám đốc, trên đường bị kẹt xe, tôi đến trễ rồi ạ.” Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua người đẹp này mới nhớ ra đây là Hạ Vân.

Lúc trước còn ở trong gia tộc của nhà họ Bùi, cô đã từng nói chuyện với minh,

không ngờ rằng bây giờ cô ấy lại là thư ký của tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị.

“Đã lâu không gặp.” Bùi Nguyên Minh gật đầu.

“Thư ký Hạ Vân, cô nói vớ vần gì thế?” Lúc này, Tống Kiều Linh bước đến phía trước một bước, trên gương mặt xinh đẹp lại thoáng vẻ giận dữ: “Tổng giám đốc của chúng ta là ai chúng ta còn chưa rõ, sao cô có thể chụp đại một tên dọn vệ sinh mà gọi là tổng giám đốc được chứ!”

“Dọn vệ sinh?” Hạ Vân cẩn thận quan sát tỉ mỉ Bùi Nguyên Minh một lượt, nhìn thấy anh, mặt không có biểu cảm gì cả, mới quay người lại nhìn Tống Kiều Linh nói: “Giám đốc Kiều Linh, mở to hai mắt của cô ra mà nhìn cho rõ, bắt đầu từ hôm nay, tổng giám đốc mới của công ty chúng ta là vị này, tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người xung quanh đều bày ra cái vẻ mặt không thể tin được, đặc biệt là tên đội trưởng đội bảo vệ kia, cảm thấy chân mềm nhũn ra không thể đứng vững được nữa.

Thế mà mình lại đạp vào xe của tổng giám đốc, việc này…

“Làm sao có thể như vậy được? Không thể nào!” Tống Kiều Linh cắn môi: “Cô gọi người này là Bùi Nguyên Minh không sai, nhưng cậu ta là bạn đại học của tôi, tôi biết cậu ta đang làm cái quái gì, sao cậu ta có thể là tổng giám đốc của chúng ta được cơ chứ?”

Tống Kiều Linh cảm thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại, làm gì có tổng giám đốc nào lại đi ở rể? Làm gì có tổng giám đốc nào lại ăn mặc như vậy mà đi làm?

Hơn nữa hôm qua còn làm bồi bàn ở khách sạn Royal bị người ta vạch trần?

Bùi Nguyên Minh trông chả giống tổng giám đốc chút nào cả!

“Anh ấy có phải là tổng giám đốc hay không, không đến phiên một giám đốc nhỏ nhoi như cô có thể quyết định.” Hạ Vân thản nhiên nói.

Hai chữ giám đốc này được Hạ Văn nghiến răng nhấn mạnh.

Gần đây mọi người đều truyền tai nhau Tống Kiều Linh được thăng chức lên làm tổng giám đốc, không biết đã có biết bao nhiêu người chạy lại nịnh bợ cô ta, nhưng bây giờ lại…

“Ù ù!”

Lúc này, trong đầu Tống Kiều Linh hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đi, cô cảm thấy chân mình đã mềm nhũn cả ra, không dám đối diện với Bùi Nguyên Minh nữa.

Mặc dù bản thân rất xuất sắc có nhiều thành tích ở Công ty Đầu tư Bùi thị, thậm chí còn sắp được lên chức tổng giám đốc.

Thế nhưng hôm nay lại muốn đuổi việc sếp của mình, còn lấy tiền đập

vào mặt anh ấy… “Chủ, tổng giám đốc Minh… không phải là tôi cố ý đâu…” Một lúc sau, Tống Kiều Linh mới bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, run rẩy mở miệng.