Chàng Rể Quyền Thế

Chương 5

Ban đầu, Trịnh Tuyết Dương không muốn gặp Lý Đông Lưu, nhưng hiện tại công ty của cô đang thiếu tiền nên phải nhờ Lý Đông Lưu giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Giám đốc Lưu khách sáo rồi. Hôm nay, tôi mời giám đốc Lưu đến công ty tôi nói chuyện hợp tác. Làm sao có thể nhận quà của giám đốc Lưu được?”

Lý Đông Lưu cười nói: “Một chút lòng thành thôi, không có ý gì khác, Tuyết Dương, em không muốn nhận như vậy không phải là do chê anh không đủ lòng thành đấy chứ? Để anh gửi một đợt hoa hồng bằng đường hàng không từ Praha được không?”

“Không cần đâu, hoa hồng của Praha năm nay không được tốt. Người ta

nói rằng giá một bông hồng bản độc lên đến gần ba trăm năm mươi nghìn 1 bông, thực sự không đáng giá …” Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, mặc dù cô rất thích hoa hồng Praha nhưng cô không chấp nhận được giá cả như vậy. “Ba trăm rưỡi một bông…” Khóe mắt Lý Đông Lưu hơi giật giật, tặng người ta hoa hồng thì cũng không thể tặng 1 bông được? Bây giờ trong tay anh ta cũng phải có trên trăm bông, nếu theo số lượng này mà tặng thì cũng phải đến mấy ti…

Nghĩ đến đây, một Lý Đông Lưu luôn tự hào về độ giàu có của mình cũng không khỏi có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đang ở ngoài sảnh đột nhiên vượt qua nhân viên bảo vệ lao vào, giật lấy bó hoa trên tay Lý Đông Lưu rồi ném xuống mặt đất.

“Vợ à, không được lấy đồ của nhà người khác, thích thì để anh mua cho em, không phải chỉ là hoa hồng thôi sao?” Bùi Nguyên Minh không biết mình

dũng khí ở đâu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trịnh Tuyết Dương rồi kéo lấy cô chuẩn bị bước vào thang máy.

“Bùi Nguyên Minh, buông ra, anh nói nhảm cái gì đấy?” Trịnh Tuyết Dương thấp giọng quát.

Nơi này là đại sảnh của công ty, người ra kẻ vào, cô đường đường là tổng giám đốc cũng không thể làm trò đùa trước mặt mọi người đúng không? Vì vậy vào lúc này, cô vô thức muốn rút tay ra, nhưng Bùi Nguyên Minh đã giữ chặt.

“Đồ khốn kiếp! Anh quay lại cho tôi!” Lý Đông Lưu ban đầu có chút xấu hổ, giờ lại phát run vì tức giận, bó hoa này được anh ta lựa chọn rất kỹ lưỡng, có giá gần ba mươi năm triệu, còn chưa tặng đi đã bị quăng xuống đất như thế, có thể không tức giận sao?

Điều quan trọng nhất là tên phế vật này vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người trong mộng của anh ta, anh ta vẫn chưa bắt được.

“Anh đập nát hoa của tôi, anh có đủ khả năng đền không? Anh thì tính là củ hành nào!” Lý Đông Lưu tay trái đập mạnh vào cửa thang máy sắp đóng lại, ngăn cửa thang máy đóng sầm cửa lại. “Tên phế vật kia, hôm nay anh mà không cho tôi một lời giải thích thì tôi cho anh đẹp mặt.”

“Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích với anh?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Đầu tiên, Tuyết Dương là vợ của tôi, xin anh tránh xa cô ấy ra, đi nơi khác mà phát điên đi!” “Thứ hai, vợ tôi thích hoa hồng, tôi sẽ tự mình tặng cô ấy! Cô ấy xinh đẹp như vậy, những người hâm mộ thô tục làm sao xứng với cô ấy? Tối nay tôi sẽ tặng cho cô ấy hoa hồng Praha luôn!”

“Mẹ kiếp! Anh chậm phát triển trí tuệ hay ngu ngốc vậy? Bông hồng Praha 350.000 một nghìn một bông đấy. Tôi nghe nói tối qua anh còn xin một chiếc xe điện với ông Trịnh? Đồ phá hoại như anh, nếu bán quả thận của anh đi thì anh cũng mua không nổi đâu. Ai cho anh can đảm như vậy?”

Lý Đông Lưu ánh mắt lạnh lẽo, anh ta là nhân viên cấp cao trong công ty đầu tư của nhà họ Bùi, từ khi nào thì một tên ở rể cũng dám nói chuyện như vậy với anh ta như thế này?

Và điều khiến anh ta tức giận nhất chính là việc Bùi Nguyên Minh dám đập nát hoa của anh ta, rồi còn kéo người trong mộng của anh ta vào thang máy? Tên phế vật này muốn làm gì?

Nghĩ đến đây, Lý Đông Lưu đột nhiên nhếch mép, hạ quyết tâm: “Tuyết Dương, em muốn được đầu tư 17,5 tỉ sao? Tôi có thể giúp em.”

“Cái gì?” Trịnh Tuyết Dương ngạc nhiên.

Lý Đông Lưu nói một cách thờ ơ: “Tuyết Dương, anh biết rằng công ty của em đang thiếu 17,5 tỉ tiền mặt. Vừa hay trong tay anh đang có quỹ dự án có thể đầu tư. Chỉ cần em đi ăn trưa cùng anh, khoản đầu tư này sẽ là của em.”

“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?” Trịnh Tuyết Dương buông tay Bùi Nguyên Minh ra, công ty của cô thật sự rất cần tiền.

“Lý Đông Lưu anh nói được làm được.” Lý Đông Lưu hùng hồn nói.

“Được rồi.” Trịnh Mẫn Mẫn cân nhắc, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao thì nếu không có tiền, công ty của cô ấy rất có thể sẽ phá sản.

“Đi thôi Tuyết Dương, chúng ta nghiên cứu kỹ dự án, nhân tiện thảo luận

xem nên ăn trưa ở đâu…” Lý Đông Lưu lịch sự nói. “Vợ! Em không được đi cùng anh ta!” Trước khi Trịnh Tuyết Dương lên

tiếng, Bùi Nguyên Minh trừng mắt nhìn Lý Đông Lưu với vẻ mặt khó coi: “Lý Đông Lưu, tôi cảnh cáo anh, anh tránh xa vợ tôi ra!”

“Hahaha, chuyện này có thể do một tên ở rể vô dụng quyết định sao? Sao nào? Anh sợ tôi cắm cho anh một cặp sừng sao?” Lúc này Lý Đông Lưu dường như mỉm cười.

“Chậc chậc chậc chậc chậc, một tên phế vật, còn thật sự cho rằng mình có thể thay đổi số mệnh sao?”

“Tôi…” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi, còn muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này Trịnh Tuyết Dương bước ra khỏi thang máy, lạnh lùng nói:

“Bùi Nguyên Minh, đừng gây phiền phức vô cớ.”

“Anh vô cớ làm phiền sao?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt.

“Anh có biết khoản đầu tư này đối với tôi quan trọng như thế nào không?” Trịnh Tuyết Dương thất vọng nhìn Bùi Nguyên Minh, nếu anh có chút khả năng thì sao cô phải như thế này.

Thở dài một tiếng, cô quay lại đi theo Lý Đông Lưu ra khỏi sảnh công ty, lên chiếc BMW của anh ta.

“Vợ!” Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương lên xe của Lý Đông Lưu cũng nhanh chóng đi theo, nói: “Vợ, em không được đi cùng anh ta, anh có tiền, sẽ cho em 17,5 tỉ!”

“Bùi Nguyên Minh, anh có thể tìm việc trước được không, đừng có ngày

nào cũng mơ giữa ban ngày ở đây nữa.” Trịnh Mẫn Thạc thở dài.

“Nhưng…” Bùi Nguyên Minh vừa định nói.