Hơn nữa còn có thể thu được lợi ích lớn, thậm chí trực tiếp mang theo cao chạy xa bay? Ngươi có thể ngụy biện nhưng ta tin rằng không khó để tìm ra bằng chứng."
"Một người như ngươi luôn thận trọng nên nhất định sẽ không để người Thiên Trúc chuyển tiền cho ngươi! Nhưng để tiện cho việc mang đi cất giấu, 80% là ngươi sẽ để người Thiên Trúc trực tiếp đưa chi phiếu cho ngươi.
Vì lý do an toàn, chi phiếu này nhất định sẽ ở bên người! Bởi vì ngươi chuẩn bị đợi đến khi ta cùng Ti Thanh tổng chết! Ngươi liền xử lý kết thúc công việc sau đó cao chạy xa bay..."
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt của tên vệ sĩ tóc húi cua hơi đổi: "Vớ vẩn! Ta trung thành với Long Đại Thiếu cùng Ngũ Di Thai, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Có hay không, lục soát người một chút chẳng phải rõ ràng sao."
Ti Thanh sắc mặt cũng trầm xuống, hét lên một tiếng: "Người đâu! Lục soát!"
Vài tên vệ sĩ của Long gia trong nháy mắt lao lên, trực tiếp đè tên này trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm! Ngay sau đó, hai tấm séc được tìm thấy từ người hắn ta, mỗi tờ là 50 triệu và cả hai đều là từ ngân hàng của người Thiên Trúc.
Nhân chứng vật chứng đều có đủ!
"Thả ta ra! Các ngươi có tư cách gì để bắt giữ ta?"
"Không sai, ta đã liên lạc cùng những người Thiên Trúc này! Ta cũng cung cấp cho họ con đường và sự tiện lợi!"
"Nhưng, tất cả đều là vì họ Bùi! Tên khốn Họ Bùi, dám tát đại thiếu trong vườn từ thiện! Thân là người của đại thiếu, ta thế nào có thể khoan nhượng cho người tại địa bàn đại thiếu, diễu võ giương oai!?"
Thanh niên húi cua chật vật đứng lên, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
"Thật đáng tiếc khi ta không đánh chết được tên khốn kiếp! Muốn đánh ta, cứ việc tìm ta."
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
"Ngươi muốn vì Long Thiên Chiến lấy lại danh dự! Cái lý do này, ta cũng tiếp nhận! Nhưng tại sao ngươi còn không buông tha cho Ti Thành tổng? Nàng nói thế nào, cũng là chủ nhân của ngươi."
Vệ sĩ húi cua chế nhạo nói: " Ta nguyên bản không muốn gϊếŧ Ngũ Di Thái nhưng nàng là thứ biểu tử ăn cây táo rào cây sung!"
"Nàng chẳng những thu được chỗ tốt của ngươi, hơn nữa còn giật dây đại thiếu nén giận, không cho phép những huynh đệ này ra tay với ngươi!"
"Vậy nàng cũng phải chết! Chuyện đêm nay là lỗi của ta và lỗi là ta đã không quyết đoán hơn nữa, không có chơi chết ngươi!"
"Chỉ là… Cho dù là ta sai thì các ngươi cũng không làm gì được ta! Bởi vì ta họ Long..."
"Không làm gì được ngươi? Tại sao? Ngươi lợi hại lắm sao? Cây che của ngươi rất lớn? Chổ dựa rất to sao? Hay là ngươi cho rằng ngươi họ Long, là người của Long gia sao?"
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười khi nghe thấy tên vệ sĩ tóc húi cua nói vậy.
Thiếu niên tóc húi cua lạnh lùng nói: "Ngũ Di Thái hẳn là biết rõ, ta chính là cái đinh mà Long Đại Thiếu đặt ở bên cạnh nàng, ta có trách nhiệm nắm rõ nhất cử nhất động của nàng!"
"Còn nữa, ta và Long gia là họ hàng xa! Tuy rằng xa, nhưng có quan hệ huyết thống! Đυ.ng đến ta, không chỉ khiến cho Long Đại Thiếu mất đi tín nhiệm mà còn có thể gây ra phiền phức rất lớn!"
Vừa nói xong, tên vệ sĩ tóc húi cua trông có vẻ tiếc nuối.
"Chuyện xảy ra đêm nay, chính là như vậy, ta thừa nhận thua! Nhưng ta nói cho ngươi biết…
Họ Bùi! Chúng ta còn nhiều thời gian từ từ chơi! Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy!"
Bùi Nguyên Minh mỉm cười khi nhìn thấy tên vệ sĩ tóc húi cua ngạo nghễ, vênh mặt hất hàm sai khiến, mở miệng nói: "Thế nào? Cùng Long Gia có chút quan hệ máu mủ cũng không biết bốn chữ trời cao đất rộng viết thế nào rồi?"
"Chính là… Ta là thân vệ của Long Đại Thiếu! Quyền cao chức trọng, vô cùng tín nhiệm!"
"Ngay cả một số chi thứ Long gia, quền lực cũng không bằng ta! Năng lực cũng không kinh người bằng ta!"
"Người như ta, có thể thay mặt Long Đại Thiếu ra ngoài làm việc! Liền hỏi ngươi, có sợ hay không!?"
Tên vệ sĩ có khuôn mặt kiêu hãnh và ngạo mạn! Nghe những gì hắn ta nói thì những vệ sĩ chịu trách nhiệm giữ hắn ta không thể không buông ra.
Hiển nhiên, họ không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn ta và cảnh này, cũng khiến anh chàng vệ sĩ tóc húi cua càng thêm phách lối.
"Với trí thông minh của Ngũ Di Thái, hẳn là đã sớm rõ ràng lai lịch của ta! Ngày thường, ta cũng đối xử với Ngũ Di Thái tất cung tất kính nhưng thật ra… Dù ta làm gì, Ngũ Di Thái cũng không bao giờ quan tâm!"
"Mọi người nước giếng không phạm nước sông không tốt sao?"
Vệ sĩ tóc húi cua liếʍ môi, vẻ mặt vui đùa: "Ta xin lỗi về chuyện tối nay, ta xin thừa nhận sai lầm của mình! Nhưng việc đã đến nước này, ta chỉ có thể cầu xin Ngũ Di Thái các ngươi nhẫn nại."
"Nếu không, khi đến trước mặt Long Đại Thiếu! Ta sợ mình sẽ quên mất những gì có thể nói và những gì không thể nói..."