Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3545

"Lão đại! Ta nhìn ngươi nửa đời sau xem ra là... Xong đời rồi..."

Nghe được nửa đời sau xong đời, lão nhân run lên! Sau đó rùng mình một cái, lắp bắp nói: "Bùi Thiếu! Chuyện này đều không liên quan đến ta!"

"Bọn họ cho ta mười triệu để ta tới đây phá quán!"

" Ta trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."

Nghe những gì lão ta nói, xung quanh náo động.

"Thật là người giả chết sao! Những kẻ này thật xấu xa ngay cả Quốc Thuật Đường cũng tới giả chết, thật không biết xấu hổ!"

"Nếu không phải vị đại nhân kia quá lợi hại thì Quốc Thuật Đường này đã lưu truyền mấy chục năm, hôm nay nhất định phải đóng cửa! Hơn nữa, những người này giả chết để phá cũng không nói, còn đánh người ra thế này!"

Lời thú nhận của ông lão, khiến tất cả mọi người có mặt đều phẫn nộ và họ nhận ra rằng, mình đang bị lợi dụng! Vì vậy, vào lúc này họ nóng lòng muốn đánh thẳng tay người đàn ông vạm vỡ kia.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn người đàn ông vạm vỡ, nói: "Nói đi, ai phái các ngươi tới đây? Nam nhân vạm vỡ vẫn cứng đờ, lúc này nghiến răng nghiến lợi: "Ta thật không biết ngươi đang nói cái gì..."

"Không biết?"

Bùi Nguyên Minh lắc lắc Khai Sơn Phủ trong tay, nhàn nhạt đi về phía trước: " Vậy ta rất nhanh sẽ để cho ngươi nhớ lại!"

Không đợi Bùi Nguyên Minh ra tay, đám người vạm vỡ nhìn nhau! Trong nháy mắt sau đó, bọn hắn đồng thời cắn răng một cái.

"Phụt!"

Một ngụm máu đen phun ra, những người này đều xụi lơ trên mặt đất! Tự độc! Bọn hắn trong miệng đã sớm giấu túi độc!

Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh đen mặt.

Anh không ngờ rằng, đối phương vì muốn gϊếŧ mình, liền tử sĩ đều chuẩn bị kỹ càng! Thủ đoạn này quá trơ trẽn, vô sỉ.

Lý Phi Quang vốn tưởng rằng thế cục được phá, mắt trợn tròn sững sờ, giờ phút này vô thức nói: "Bùi Thiếu, làm sao bây giờ !?"

Bùi Nguyên Minh đen mặt nói: "Làm sao ư? Gọi xe cấp cứu!"

Mặc dù có rất nhiều người xem chứng thực tại hiện trường nhưng nếu Bùi Nguyên Minh để chết nhiều người như vậy ở Quốc Thuật Đường, cũng sẽ phiền phức vô số! Dù sao đây là mười mấy cái nhân mạng.

Cho dù Bùi Nguyên Minh không có trách nhiệm gì, thanh danh của anh nhất định sẽ bị ảnh hưởng, một khi chính quyền can thiệp, thì Quốc Thuật Đường sẽ thực sự bị đóng cửa.

Cho dù Bùi Nguyên Minh có quan hệ nhưng vấn đề là một khi gặp phải dư luận, mọi người đều phải đề phòng! Vì vậy, cách tốt nhất đối với Bùi Nguyên Minh, việc đầu tiên là gọi xe cấp cứu để đưa những người đó đi.

Ngoài ra, anh còn gọi điện cho Sở Nam Hiên, để anh ta đến giúp đỡ xử lý chuyện này! Rốt cuộc loại chuyện không thể lên bàn, thường cần một kẻ nhiều thủ đoạn như Sở Nam Hiên xử lý tốt hơn.

Nửa giờ sau, Sở Nam Hiên trên xe Porsche xuất hiện, anh ta một chân đá văng cửa xe, chạy tới đối với Bùi Nguyên Minh vẻ mặt chó săn, nói: "Bùi Thiếu! Anh có cái gì phân phó?"

"Mấy ngày nay, tôi vừa ăn, vừa uống, vừa rửa chân vừa xoa bóp chân, dựa theo anh phân phó, cùng đại nhân vật trên đường kết giao bằng hữu!"

"Tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào, mọi thứ là để làm việc cho anh!"

“Đừng nói nhảm nữa.” Bùi Nguyên Minh ngắt lời Sở Nam Hiên: “Mấy ngày nay không phải đã quen thêm nhiều bằng hữu xấu sao?

"Có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Sở Nam Hiên nhanh chóng gật đầu nói: " Biết rõ ràng, biết rõ ràng."

"Lão tử này là đệ tử ngũ túi của Cái Bang."

"Cái Bang? Võ Học Thánh Địa Cái Bang?" Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy, hắn là người trong đường dây bẩn thỉu của Cái Bang. Chỉ là hắn luôn lười biếng hết ăn lại nằm, liền xin cơm cũng không chịu đi, địa vị của hắn trong Cái Bang rất rộng."

"Và hắn ta không có kỹ năng nào khác, chỉ thành thạo một Quy Tức công."

"Ngày thường, hắn liền dựa vào việc giả chết, ăn uống miễn phí."

"Ngay cả người trên đường Vũ Thành đều biết việc của lão giả chết này, tất cả mọi người rất sợ hắn!"

"Đây là thông tin của hắn!"

Đang nói chuyện, Sở Nam Hiên đưa qua một cái máy tính bảng.

"Nhưng mà, hắn cùng Bùi Thiếu không oán không cừu, đây hết thảy đều thuần túy là lấy tiền làm việc!"

"Và tôi cũng đã kiểm tra. Mặc dù hắn ta không có tài khoản ngân hàng, nhưng hắn ta lại có vài kg vàng trong ngôi nhà đổ nát của mình."

"Theo điều tra của chúng tôi, số vàng này là do Lý Quốc Thành sai người đàn ông vạm vỡ không biết xấu hổ đi mua! Vừa nói, Sở Nam Hiên sắc mặt kỳ quái nói tiếp: "Bùi Thiếu! Anh đoán xem, phía sau Lý Quốc Thành là ai?"

Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Ta đã xúc phạm quá nhiều tiểu nhân như vậy, ai cũng có thể…."

Sở Nam Hiên nhắc nhở: "Bùi Thiếu! Anh còn nhớ làm cho Lý Thiếu Quốc xấu hổ ở vòng loại Long Môn Đại Hội không?"

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, rất khó nhớ tới tiểu tử làm khó mình ở vòng loại Long Môn Đại Hội.

Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, Sở Nam Hiên nói: "Bùi Thiếu, theo điều tra của tôi, Lý Quốc Thành này chính là anh họ của Lý Thiếu Quốc, được coi là lưu manh, xã hội đen trên đường."

"Nghe nói khi đó Lý Quốc Thành cho một đại ca trong băng đảng của chúng, bị đuổi gϊếŧ lên trời xuống đất! Chính Lý Thiếu Quốc đã cứu hắn thông qua quan hệ Long Môn! Tóm lại, Lý Thiếu Quốc có ân cứu mạng đối với Lý Quốc Thành."

"Hơn nữa Lý Quốc Thành vẫn luôn ăn của Lý Thiếu Quốc, uống của Lý Thiếu Quốc, lại thiếu hắn không ít do vay nặng lãi."

" Tại thời điểm cần thiết, đương nhiên là phải đánh đổi một số thứ! Ví dụ như vụ đầu độc tập thể."

Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt nói: "Tin tức mà cậu lấy được, có đáng tin không?"

"Ngươi thật sự chắc chắn, một tiểu nhân vật như Lý Thiếu Quốc có thể khống chế tình huống như vậy sao?"

"Trong thế cục này, phải là những nhân vật như Long Thiên Ngạo và Triệu Bản Tuyệt, mới có thể điều khiển bọn hắn từ phía sau?"

“Chuyện này thì kênh của tôi không tra ra được.” Sở Nam Hiên vẻ mặt xấu hổ.

"Bùi thiếu cũng nên biết, tôi mặc dù phụng mệnh đột nhập đường phố Vũ Thành, làm quen đủ loại người."

"Nhưng địa vị của những người này không cao, hơn nữa thông tin có thể biết được cũng không có ở trên bàn."

"Một số chân tướng phía sau, e rằng phải nhờ Công Tử Hải kiểm chứng."

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Hắn không phát hiện ra được. Bên kia dùng phương thức kinh tởm như vậy, khẳng định đề phòng chúng ta kiểm chứng."

"Cho dù Công Tử Hải ra tay, nếu tra được, cũng chỉ là đối phương muốn để chúng ta biết đến sự tình mà thôi."

"Tuy nhiên, chuyện này ta có dự cảm, sẽ không dừng ở đây."