Hôm qua, cảnh sát Vũ Thành truy đuổi một nhóm trộm mộ và tiến vào một ngôi mộ lớn.
Thám tử đi đầu tiên chính là tâm phúc của Vạn Thiên Hữu, vừa bước vào đã choáng váng thở dốc, nháy mắt liền hôn mê.
Vạn Thiên Hữu xem như có kinh nghiệm giang hồ, biết loại tình huống này căn bản không có cách nào có thể dùng kiến thức y học phổ thông đến giải quyết.
Vì vậy, anh ngay lập tức đem người đưa tới phân hội Long Môn Vũ Thành càng sớm càng tốt, hy vọng Lý Đại Thành có thể ra tay cứu người.
Mặc dù Lý Đại Thành danh xưng kinh nghiệm giang hồ phong phú nhưng không thể cứu người suôn sẻ vì hắn không biết gϊếŧ người.
Còn Vạn Thiên Hữu cũng nguyên một đêm liên lạc khắp Vũ Thành, nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều đại cao thủ, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu vãn được thủ hạ tâm phúc này.
Lý Đại Thành có lẽ biết những chuyện này cho nên khi nhìn thấy Vạn Thiên Hữu dẫn đội đến đây! Hắn liền tưởng rằng Vạn Thiên Hữu không bỏ cuộc, mong Lý Đại Thành sẽ ra tay.
Ai ngờ, Vạn Thiên Hữu lại không để ý tới Lý Đại Thành, mà đi thẳng qua đám người, bước nhanh tới chỗ Bùi Nguyên Minh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vạn Thiên Hữu đã bước nhanh tới chỗ Bùi Nguyên Minh, khoanh tay cúi mặt xin lỗi nói: “Bùi Thiếu! Tôi không có ý xen ngang bài thi của anh.”
"Nhưng thủ hạ này của tôi tình huống đặc thù."
"Ta càng nghĩ càng thấy toàn bộ Vũ Thành trước mắt khả năng chỉ có Bùi thiếu có khả năng cứu người"
"Cho nên mới mạo muội quấy rầy!"
“Thuộc hạ của tôi vì đuổi theo một nhóm trộm mộ, bị âm khí nhập thể, mới biến thành dạng này…”
“Cái gì!?”
Nghe những lời của Vạn Thiên Hữu và nhìn thuộc hạ của anh ta! Tất cả mọi người có mặt đều chấn kinh! Bởi vì Vạn Thiên Hữu là cảnh trưởng cảnh sát Vũ Thành, rất nhiều người biết anh.
Vì vậy, anh nói thuộc hạ của mình là âm khí nhập thân! Vào giờ phút này, hoàn toàn là sự thật! Còn Vạn Thiên Hữu, thế mà luôn miệng nói loại tình huống này, toàn bộ Vũ Thành chỉ có Bùi Nguyên Minh mới giải quyết được?
Tại thời khắc này, Lý Đại Thành chấn kinh!
Người ở phân hội Long Môn Vũ Thành đều chấn động!
Ngay cả Kim Phương Nhã và những người khác đều sửng sốt.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh đã hai lần giành ngôi nhất Long Môn Đại Hội ở các vòng loại và các cuộc thi cấp thành phố, nhưng sao có thể khiến Vạn Thiên Hữu đối xử với mình một cách tôn trọng và hạ thấp giọng nói?
“Giám đốc Vạn, ngài đang làm gì vậy?”
” Tiểu tử này chỉ là một tên giả vờ giả vịt, ngay cả đề mục thi đấu cấp tỉnh của chúng ta cũng không giải quyết được.”
“Làm thế nào anh ta có thể cứu người của ngài?”
“Vạn gia ngài là hào môn ở Vũ Thành, Giám đốc Vạn ngài cũng thân phận cực cao. Đừng để giang hồ lừa gạt!”
“Đây sẽ là một trò lừa gạt!”
Lý Đại Thành lúc này mới phản ứng nhanh chóng, sửng sốt.
Hắn không tin Bùi Nguyên Minh là người duy nhất trong toàn bộ Vũ Thành có thể hóa giải âm khí! Cho nên hắn không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất thủ cứu người.
Bởi vì vạn nhất người được cứu, liền lộ ra Lý Đại Thành hắn có mắt không tròng, bất phân phải trái.
Điều quan trọng nhất là nếu Bùi Nguyên Minh dựa vào Vạn gia, làm sao hắn có thể uy hϊếp được tên này trị liệu cho nữ nhi của hắn? Lúc này, Lý Đại Thành trong tiềm thức muốn chặn Vạn Thiên Hữu lại.
"Cút!"
vạn Thiên Phúc vốn đang vô cùng lo lắng cho sinh tử của thuộc hạ! Vào lúc này, anh ta làm gì có tâm tư nói nhảm! ANh trực tiếp đạp Lý Đại Thành ngã lăn xuống.
Hắn trực tiếp một chân đem Lý Đại Thành đạp lăn trên mặt đất.
"Vạn thủ trưởng. . ."
Lý Đại Thành thất tha thất thểu bò lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Hắn tốt xấu là Long Môn Vũ Thành phân hội trưởng, nhưng là Vạn Thiên Hữu thế mà như thế không nể mặt hắn?
Mặc dù nói, trên đường người gặp được cảnh thự người, đều là chuột gặp được mèo, thế nhưng là Vạn Thiên Hữu cũng quá đáng đi?
Chẳng qua nhớ tới Vạn Thiên Hữu sau lưng Vạn Gia, Lý Đại Thành lại không thể không đem cái này một hơi nghẹn trở về.
Đều nói Vũ Thành ngọa hổ tàng long, Vạn Gia, chính là hắn Lý Đại Thành không thể trêu vào hổ, không thể đắc tội rồng.
Không đợi Lý Đại Thành nói cái gì lời nói cứu danh dự, Bùi Nguyên Minh đã vỗ vỗ Vạn Thiên Hữu bả vai, nói: "Nhỏ vạn, tình huống này thế nào không tới sớm một chút tìm ta."
"Ngươi người liền là người của ta, như vậy khách khí làm cái gì. . ."