Lúc này, ông già râu tóc đều bạc mặc võ phục Nam Dương tiêu sái lãnh đạm tiêu sái bất phàm.
Ông ấy hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, lạnh lùng nói: “Toàn bộ đánh gãy một tay! Sau đó cút, tôi không gϊếŧ các người”
Chiến thần Nam Dương Dương Đế Minh!
“Dương Đế Minh?” Lúc nhìn thấy ông già tóc trắng này, vài khán giả tới từ Cảng Thành lúc này đều theo bản năng mà rùng mình.
Chiến Thần Nam Dương trong truyền thuyết? Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa nhìn phong thái của ông ấy có vẻ như đã lấy lại sức chiến đấu ngày xưa! Những người biết ông ấy đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
“Dương Đế Minh? Chiến thần Nam Dương?”
Còn Long Thiên Trường thì cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi nhớ rồi, ông ta chính là kẻ vô dụng trong truyền thuyết phải không?”
“Một kẻ hèn mọn cũng dám tới sân nhà họ Bùi, có phải ông ta không biết viết chữ chết như thế nào không?”
“Đúng vậy! Từ lúc nào mà chuyện của chấp pháp đường Long Môn chúng ta lại tới lượt người ngoài nhúng tay vào!”
“Khốn kiếp, nếu không phải lát nữa Long đường chủ ra tay thì ông ngay cả vì sao mình chết cũng không biết đâu.
Một đám lính tinh nhuệ chấp pháp đường hô to gọi nhỏ, nhìn bọn họ nghĩ một ông già tóc bạc phơ có thể làm gì?
Còn bảo bản thân sẽ phể một tay của đám người này? Ông ta xứng nói câu này sao? Ông ta nằm mơ đi!
Dương Đế Minh không thèm để ý tới những tên nhãi nhép này mà hướng về phía Bùi Nguyên Minh gật đầu, vẻ mặt mang ý cười.
Bùi Nguyên Minh không ngờ thời khắc quan trọng Dương Đế Minh lại tới giải vây cho mình! Có điều lúc này cũng không phải lúc nói chuyện phiếm, anh chỉ hơi vuốt cằm, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Thấy một màn này, Sư Tuệ Lan nụ cười có vài phần cứng ngắc lúc này tiến lên trước một bước, lộ ra nụ cười thoáng qua, nói: “Ông Dương! Đã lâu không gặp”
“Hôm nay ở đây, chuyện của Ngũ Mai đạo quán chúng tôi có lẽ vẫn phải mời ông đừng nhúng tay vào”
“Dù gì bây giờ chúng tôi đang dọn dẹp một tên cặn bã của giới võ học của Đại Hạ”
"Ông là người xuất sắc của nước Nam Dương, không thích hợp nhúng tay vào”.
Nghe ra Dương Để Minh là người của nước Nam Dương, đám người Tenkade Daito từng người một lộ ra vẻ châm chọc, ánh mắt cũng theo đó mà nhìn ông ấy với vẻ sắc bén.
Trong mắt người đảo quốc, ba chữ nước Nam Dương chính là đại biểu cho suy nhược lâu ngày. Vậy chiến thần Nam Dương thì sao? Một chiến thần ở nơi nhỏ bé cũng có tư cách tới diễu võ giương oai? Nghĩ gì vậy?
Có thể nói, ngoại trừ Sư Tuệ Lan có ba phần kiêng dè đối với Dương Đế Minh thì lúc này, cho dù là Long Thiên Trường hay Tenkade Daito cũng đều không để ông ấy vào trong mắt.. Nhất là Tenkade Daito, nhìn Dương Đế Minh một bộ dạng tóc trắng xóa, ông ta lúc này không nhịn được tiến lên trước, nói bằng giọng mũi khinh khỉnh: “Khiến bọn tôi chặt tay, cút xéo?”
"Ông xứng sao?”
"Ông có tư cách à?”
“Nghĩ rằng mặc võ phục thì có thể giả làm người xuất sắc?” “Ông không sợ giả bộ quá lố sẽ biến bản thân thành ngốc luôn hả?”
“Người của nhà họ Bùi đều không dám giả bộ thế này trước mặt chúng tôi, ông dám sao?”
Dương Đế Minh thản nhiên nhìn Tenkade Daito, hờ hững nói: “Vậy hai tay luôn đi”
“Dương Đế Minh!” Tenkade Daito cười lạnh một tiếng.
“Tôi từng nghe nói về ông, chiến thần Nam Dương mười năm trước đánh khắp Đông Nam Hải Vực không có đối thủ"
“Nhưng mà, mười năm trước ông đã là kẻ bỏ đi rồi, không phải sao?”
“Bây giờ ông kéo theo thân thể tàn tới uy hϊếp chúng tôi? Đầu ông không sao đấy chứ?”
“Tôi nói cho ông biết! Nếu biết điều thì cút ngay cho tôi... Ngày sau gặp lại ông và tôi còn có thể gọi ông một tiếng chiến thần Nam Dương!”.
Nếu ông nhất định muốn xen vào việc của người khác thì đừng trách người đảo quốc chúng tôi không giữ thể diện cho ông!”