Bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, sau đó là Ninh Chí Lôi với vẻ mặt tái nhợt đi đến. Có không ít người đi theo phía sau cô ta, đều là vệ sĩ của cô ta, vệ sỹ của cô ta lúc này rất đông đảo, người nào cũng nhìn chằm chằm vào trên người Kim Cửu Muội.
Mà khi nhìn thấy Ninh Chí Lôi xuất hiện, hai mắt của Phạm Lưu Tam sáng rực lên và nói: "Cục cưng, em quả nhiên không nỡ bỏ anh, anh vì em mà đã ăn ba viên thuốc, đêm nay em nhất định sẽ rất thoải mái..."
"Chát..."
Phạm Lưu Tam còn chưa nói xong, thì Ninh Chí Lôi đã tát một cái trời giáng, đánh Phạm Lưu Tam lảo đảo lùi ra sau.
Nhưng mà lúc này, thân thể của anh ta chỉ lung lay, mà cũng không có đánh trả lại, chỉ là sờ lấy gương mặt của bản thân, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái và quỷ dị.
Nhìn kỹ thì có thể thấy được hô hấp của anh ta vô cùng gấp rút, dường như đã sớm không thể chờ đợi được rồi vậy.
Bây giờ Kim Cửu Muội đang quan sát cả người Ninh Chí Lôi, mới do dự nói: "Cô là con gái nuôi của Vạn Khiếu Đường, Ninh Chí Lôi sao?"
Cái thân phận con gái nuôi của Vạn Khiếu Đường chỉ là thân phận bên ngoài của Ninh Chí Lôi ở Vũ Thành.
Bằng không, một khi thân phận công chúa nhà họ Ninh của Ninh Chí Lôi bị lộ ra ánh sáng, thì không biết sẽ dẫn tới sự ngấp nghé của bao nhiêu người.
Nhưng dù chỉ là thân phận con gái nuôi của Vạn Chiểu Đường thì cũng đã đầy đủ doạ người rồi.
"Không sai, là tôi"
Ninh Chí Lôi đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Cửu Muội.
"Nhà họ Kim các người thật sự rất trâu bò đó."
"Làm chó săn của Thiên Trúc thì không nói, dưới ban ngày ban mặt, thể mà còn dám trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành, dùng để nịnh nọt người của Thiên Trúc"
"Tôi nghĩ ngày tháng nhà họ Kim các người sống dễ chịu đã chấm dứt rồi."
Mà đội trưởng vệ sĩ đi theo sau lưng Ninh Chỉ Lôi thì cũng có vẻ mặt hết sức khó coi, anh ta tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Kim Cửu Muội, cô cần phải cho một lời giải thích đối với chuyện này."
Những người vệ sĩ này đều đến từ nhà họ Ninh, nhớ tới việc công chúa nhà họ Ninh suýt chút nữa bị người Thiên Trúc cưỡиɠ ɧϊếp, nếu như không phải cân nhắc đến ảnh hưởng quốc tế, sợ rằng bọn họ đã
trực tiếp ra tay gϊếŧ chết những người Thiên Trúc này rồi.
Phạm Lưu Tam bây giờ cũng nhìn ra được thân phận của Ninh Chí Lôi không đơn giản, anh ta bụm mặt đi lên phía trước hỏi: "Cô Kim, vị này là người nào?"
Kim Cửu Muội ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói: "Đến từ đại tiểu thư hào môn đến từ Yến Kinh! Nghĩa nữ của Vạn lão gia tử Vạn gia."
Thiên kim hào môn! Nghĩa nữ Vạn gia!
Nghe được lời này, Phạm A Tam không có e ngại, ngược lại ánh mắt một mảnh cực nóng! Bởi đối với hắn mà nói chơi một cái quý nữ hào môn so với nữ tử bình thường có ý tứ hơn nhiều.
Mà Kim Cửu Muội giờ phút này lại thu liễm một mặt phách lối bá đạo, độc đoán! Cô ta liếc mắt nhìn Ninh Chỉ Lôi và đội trưởng vệ sĩ rồi mỉm cười: "Hóa ra là Ninh tiểu thư! Ta nói đây là hiểu lầm thôi có được không?!"
"Ninh tiểu thư xinh đẹp động lòng người, Phạm thiếu lại uống rượu say đối mỹ mạo của cô nhớ mãi không quên, còn nói thêm vài câu."
"Người Thiên Trúc dưới quyền hiểu nhầm ý của anh ấy nên mới làm loạn như vậy!"
"May mà mọi người không có gì để mất, kẻ không có mắt cũng bị phế."
"Như vậy đi, xem ở quan hệ hợp ý giữa nhà họ Kim và nhà họ Vạn chúng ta, tôi để cho anh Phạm nói một câu xin lỗi với các người rồi bồi thường cho các người ba tỷ gọi là phí tổn thất tinh thần, như thế nào?"
"Nói cho cùng, cho dù ngươi Ninh tiểu thư sinh ra Yến Kinh, cũng là người ngoài Vũ Thành!"
"Nói thế nào thì cường long không ép địa đầu xà, cô hẳn là phải hiểu."
"Hơn nữa, Vạn gia chưa từng là đối thủ của Kim gia chúng ta."
"Cô cũng không muốn làm cho Vạn gia cùng Kim gia vì chuyện nhỏ này mà đấu đến kẻ sống ta chết đi?"
"Tuổi tác của lão gia tử đã cao! Liệu có chịu nổi không nga!