Buổi tối.
Nhà họ Bối mang theo một đội ngũ hùng hậu đến nhà họ Trịnh, điều bất ngờ là người dẫn đầu là Bối Hoàng Triết, mà lần này anh ta thậm chí không thèm nể mặt của Trịnh Chí Dụng, trực tiếp làm cho ông cụ Trịnh và những người khác khϊếp sợ.
“Cậu Hoàng Triết, không biết ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây, bây giờ là nửa đêm nửa hôm…”
Ông cụ Trịnh run cầm cập nhìn đám người mặc vest đen đứng xung quanh, nói chuyện cũng có chút không được lưu loát. Bởi vì hôm nay sắc mặt của Bối Hoàng Triết lạnh như băng, thái độ hoàn toàn không hề có chút hoà nhã nào của trước đây.
“Ngọn gió nào? Đương nhiên là ngọn gió của những kẻ không muốn sống rồi!” Bối Hoàng Triết lạnh lùng nói.
“Cái thằng ở rể của nhà họ Trịnh các người được lắm! Thế mà lại dám xen vào chuyện của nhà họ Bối chúng tôi!”
“Có phải các người cho rằng đã dựa dẫm được tập đoàn Thiện Nhân, thì nhà họ Bối chúng tôi không làm được gì các người hay không?”
“Tôi nói cho các người biết, chuyện này nếu như không cho nhà họ Bối chúng tôi một lời giải thích rõ ràng, nhà họ Bối của tôi có thể để các người đến Dương Thành, thì cũng có thể làm cho các người từ nơi nào đến cút trở về nơi đó!”
“Chuyện này không giải quyết ổn thỏa, đừng nói là hôn ước! Nếu không hành hạ chết các người, thì chữ Bối của nhà họ Bối chúng tôi sẽ viết ngược lại!”
“Cậu Triết, cậu đang nói đến cái thằng Bùi Nguyên Minh rác rưởi kia đúng chứ!? Cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho nhà họ Bối một lời giải thích thỏa đáng!”
Giờ phút này ông cụ Trịnh sợ tới mức suýt nữa đã quỳ xuống đất.
Lúc này, những ý nghĩ như quyền lực, cân bằng nội bộ trong nhà họ Trịnh, tất cả đều bị ông ta ném lên chín tầng mây.
Trong khoảnh khắc này đây, ông ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là nếu như không đáp ứng yêu cầu của nhà họ Bối, không cho nhà họ Bồi một lời giải thích rõ ràng, thì ông ta không những sẽ chết, mà còn chết vô cùng khó coi!
Đợi Bối Hoàng Triết dẫn theo đội ngũ hùng hậu kia rời đi, ông cụ Trịnh đã xụi lơ trên ghế chủ toạ, toàn thân đều đang run rẩy.
Sau khi run rẩy một lúc lâu, ông ta mới nổi trận lôi đình. “Cái thằng Bùi Nguyên Minh này thật đúng là cái thứ gây tai hoạ mà!”
“Không có chuyện gì lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Bối làm gì?”
Mấy việc này đã làm liên lụy đến chúng ta!”
“Hiện tại tôi hận không thể gϊếŧ chết Bùi Nguyên Minh!”
“Đi, chúng ta cùng nhau đến nhà của thằng ba!”
Lúc này, ông cụ Trịnh đã run rẩy đủ rồi, dứt khoát đi thẳng đến nhà của Trịnh Tuấn.
Sau khi một nhóm người chen chúc vào ngôi nhà rộng hơn 100 mét vuông, ông cụ Trịnh đã trực tiếp cho Trịnh Tuấn một bạt tai, sau đó mới yêu cầu ông ta kêu Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương trở lại đây càng sớm càng tốt.
Khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương tới dưới lầu, thì nhìn thấy xe của nhà họ Trịnh đều đậu ở đây. Sau khi vào đến phòng thì giật nảy cả mình, bởi vì từ trong ra ngoài đều là người, thậm chí cả ban công cũng chật cứng người.
Tất cả người nhà họ Trịnh ở Dương Thành đều đến, mỗi một người bọn họ đều vô cùng tức giận.
“Bùi Nguyên Minh, cái thằng súc sinh này! Nhà họ Trịnh chúng tao gần như là bị mày hại chết rồi!”
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương vừa mới bước vào cửa, ông cụ Trịnh đã chỉ vào mũi của Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên.
Ngay lúc này những người khác cũng bắt đầu kịch liệt mắng chửi Bùi Nguyên Minh.
Đặc biệt là Trịnh Thu Hằng vô cùng kích động, lúc này yểu điệu hét lên: “Bùi Nguyên Minh! Nếu như vì anh, mà hôn ước giữa tôi và nhà họ Bối bị hủy! Vậy thì anh đã hại chết nhà họ Trịnh của chúng tôi rồi!”
“Giấc mơ được gả vào gia đình giàu sang quyền thế của nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ tan biến, tất cả đều là do cái thứ sao chổi như anh!”
Trịnh Chí Dụng cũng cười chế giễu: “Tuyết Dương vừa mới lên làm Tổng giám đốc không bao lâu, mày đã gây ra chuyện lớn như vậy cho nhà họ Trinh của bọn tao, mày sợ nhà họ Trịnh của bọn tao không bị phá sản hả?”
“Mày thực sự tưởng rằng, chúng ta có chỗ dựa là Tập đoàn Thiện Nhân, thì có thể đắc tội đến nhà họ Bối sao?”
“Nhà họ Bối muốn gϊếŧ chết chúng ta, dễ như là gϊếŧ chết một con kiến vậy!”
Lúc mới đầu Trịnh Tuyết Dương vẫn còn một chút cảm xúc không nói rõ được, nhưng sau khi đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin.
Giờ phút này, giọng của cô hơi nghẹn ngào nói: “Bùi Nguyên Minh, sự nghiệp của em khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, anh không thể yên ổn vài ngày được sao?”
“Anh thật sự cho rằng, em ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc rồi, thì có thể nghỉ ngơi thư thái sao? Anh chưa từng suy nghĩ cho em sao?”
“Anh…” Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ bất lực, nhưng vừa lên tiếng, đã trực tiếp bị cắt ngang.