Chàng Rể Quyền Thế

Chương 440

Đợi ông cụ Trịnh nói xong, Hạ Vân đã trực tiếp ngắt lời ông ta, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Trinh, Chuyện không nên hỏi thi đừng hỏi…

” “Trước mắt ông vẫn nên suy nghĩ kỹ những chuyện trước mắt đi, thời gian của tôi rất trân quý, cho ông nhiều nhất là năm phút để suy nghĩ “Rốt cuộc nên làm như thế nào, các người cứ bàn bạc đi, năm phút sau tôi sẽ quay lại” Hạ Vân nói xong, quay người rời đi, coi như cho nhà họ Trịnh năm phút bàn bạc với nhau.

Ông cụ Trịnh mặt mày đen thành một mảng.

Giờ khắc này, tình hình nhà họ Trịnh đã đến mức lâm vào đường cùng rồi.

Hoặc bồi thường mười nghìn tỷ cùng một mảnh đất.

Hoặc chính là đánh mất quyền sở hữu công ty gia tộc.

Bất kể là từ góc độ nào mà nói, đều là những lựa chọn vô cùng khó khăn.

Liền vào lúc này, Trịnh Thu Hằng bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc cô và tên giám đốc đó có quan hệ gì, nhưng ông có thể chống mắt nhìn nhà họ Trịnh chúng ta lâm vào bước đường cùng thế này sao?”

“Đúng đó! Trịnh Tuyết Dương, cô làm sao có thể không có lương tâm như vậy?”

“Trịnh Tuyết Dương, dây là cách mà cô nghĩ ra để giải quyết sao?”

“Tuyết Dương à, con có thể nghĩ thêm cách nào khác không?”

Ông cụ Trịnh cũng không nghĩ được cách nào khác vào lúc này, chỉ có thể ngượng ngùng nói.

Trịnh Tuyết Dương tức giận đến bật cười, mới vừa nãy còn nói có hay không có cô đều giống nhau, bây giờ lại muốn cô nghĩ cách? Lần này, Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, nói: “Ông à, không phải con không muốn ra mặt, mà là đến mặt giám đốc con còn chưa được nhìn qua bao giờ, thì làm sao có thể giúp gì cho nhà họ Trịnh đây?”

Trịnh Thu Hằng nói với giọng điệu kỳ lạ: “Trịnh Tuyết Dương, không chừng người ta nhìn trúng cô rồi, hay là cô tự tiến thân ôm bắp đùi người ta đi, nói không chừng mọi chuyện sẽ..” “Bốp..” Trịnh Thu Hằng còn chưa kịp nói xong, cái ly trong tay Bùi Nguyên Minh bị ném mạnh xuống đất, tuy rằng không phải ném lên người cô ta, nhưng lại bị ném ngay bên cạnh người cô ta.

“Trịnh Thu Hằng, có những lời không thể nói bừa ra đâu” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

Tuy rằng bản thân là tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi thị, nhưng vấn đề là, những lời cô ta nói thế nào cũng giống như anh và Trịnh Tuyết Dương có mối quan hệ mập mờ? Trịnh Thu Hằng giận tím mặt mày, đứng dậy chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Phế vật, anh dám ngang nhiên ném vào người tôi! Tôi là người sẽ được gả vào nhà họ Bối! Nếu như anh đập trúng vào thân thể ngàn vàng của tôi, một tên phế vật bất lực như anh có đền nổi không?”

Vào lúc này, mấy người khác cùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, bởi vì lúc này Bùi Nguyên Minh tự dưng nhảy ra gây sự, đơn giản chính là phá hỏng chuyện của nhà họ Trịnh. Đã vào lúc nào rồi, tên con rể ở rể này lại kêu kêu quát quát, làm người ta thật muốn bóp chết anh ta! “Nói như thể cô là con dâu của nhà họ Bối rồi không bằng, đã lợi hại như vậy, hay là bảo nhà họ Bối đưa cho chúng tôi để giải quyết vấn đề này thì thế nào?”

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói.

Biểu cảm của Trịnh Thu Hằng đột nhiên dữ dội hơn, hiện tại cô ta chưa chân chính gả vào nhà họ Bối, làm sao có thể khiến nhà họ Bối đưa ra mười nghìn tỷ đây? Hơn nữa, cho dù là gả vào nhà họ Bối rồi, cô ta cũng không thể vì nhà họ Trịnh mà xin được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà cô ta vẫn cứng miệng: “Đợi tôi gả vào được nhà họ Bối, đừng nói là mười nghìn tỷ, một trăm nghìn tỷ cũng không thành vấn đề!”

“Haha.” Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không nói.

Lại còn một trăm nghìn tỷ? Bối Thiếu Long là người như thế nào, Bùi Nguyên Minh anh còn không biết sao.

Dựa nhan sắc này mà Trịnh Thu Hằng muốn kết hôn với anh ta? Phẫu thuật lại cái mặt đi rồi nói.

Vào lúc này, xét thấy không còn cách nào ổn thỏa, sắc mặt ông cụ Trịnh càng ngày càng đen, năm phút sắp hết rồi.

Hạ Vân chậm bước vào trong, cười nhẹ nói: “Tổng giám đốc Trịnh, đã xem xét kĩ càng chưa? Hay là muốn tôi đến giúp các người giải quyết một tay?”

Ông cụ Trịnh sắc mặt rối rắm, chỉ là một lúc sau thở dài một hơi, sắc mặt khó coi nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của các người.”