Trên mặt Bùi Văn Kiên vẫn giữ nụ cười, nhưng mà lúc này lại híp mắt, nhìn ngoài cửa phòng khách.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, không trang điểm nhưng mà giống như người trong tranh chậm rãi đi vào. Nếu như nói Nạp Nhã Lan cao ngạo lạnh lùng, vậy thì cô ta chính là xa lánh hồng trần, giống như chỉ cần nhìn cô ta thêm một chút thì sẽ bị phong thái của cô ta nuốt chửng vậy.
Bùi Lệ Trân vốn đang run, lúc này càng run rẩy kịch liệt hơn.
Bùi Diễm Lan. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || ТR UМTRUYEN.оRG ||
Xếp thứ năm trong thế hệ này của nhà họ Bùi, người phụ nữ duy nhất trong bốn người xuất sắc.
Có lời đồn rằng cô ta không phải máu mủ của nhà họ Bùi, mà đến từ một dòng họ xa xưa khủng bố hơn, thế nhưng không ai biết chuyện này là thật hay giả.
Sắc mặt của Bùi Diễm Lan không hề dao động, nhìn Bùi Văn Kiên nói: “Sự đáng sợ của người đó, nhiều năm trước chúng ta đã biết rồi.”
“Hào quang của một mình anh ta, áp chế chúng ta mười mấy năm, nếu không phải ba năm trước suy nghĩ mọi cách, cộng thêm phía trên có người mong anh ta xuống dốc, chỉ sợ nhà họ Bùi bây giờ vẫn không có vị trí của em và anh.”
“Đối phó với người như vậy, anh hai vẫn lo những chuyện nhỏ nhặt, chỉ sợ
tình hình kinh doanh khó khăn có được, sẽ nhanh chóng mất hết.” Bùi Văn Kiên vẫn nhìn tay trái của mình, anh ta cẩn thận nhìn chăm chú đường tay bên trên, rất lâu sau mới thả tay xuống, cười như không cười nói: “Nói vậy là em năm định tự hạ màn sao? Nếu là vậy, anh đây sẽ được xem một vở kịch.”
“Quân tử tránh xa nhà bếp, chẳng lẽ anh hai không hiểu đạo lý này?” Bùi Diễm Lan thản nhiên nói: “Trong tay anh hai có bao nhiêu người tài giỏi, vẫn lo không thể làm xong việc nhỏ như vậy sao?”
“Chỉ tiếc, thành phố Hải Dương không phải là Dương Thành, mặc dù anh vào cuộc ba năm, nhưng tay vẫn chưa dài, nhưng em năm luôn mưu tính sâu xa, nếu chịu ra tay, trái lại có thể giải quyết khó khăn của chúng ta” Bùi Văn Kiên cười nói.
“Nếu ở thành phố Hải Dương không dễ phát huy, thì để người đó vào Dương Thành cũng được, em còn hiểu đạo lý đó, chẳng lẽ anh hai không hiểu?”
Bùi Diễm Lan quay người, vừa đi vừa nói.
“Anh ba và anh tư đều đang xem kịch đó, dù sao người chủ trì ra tay vào ngày đó, là anh hai…” “Người đó muốn báo thù, anh hai là mục tiêu lớn nhất, có lẽ hai người họ đều đang mong anh hai mất chức đó?”
Vừa dứt lời, Bùi Diễm Lan đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bùi Văn Kiên nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Ai không biết, anh luôn không để ý tới hai người đó, cả nhà họ Bùi to lớn, người anh coi trọng nhất là người đó và em…”
Bùi Lệ Trân quỳ trên mặt đất lại run rẩy, sắc mặt u ám.
Hôm nay, bà ta nghe được quá nhiều chuyện không nên nghe, e là tiếp theo…
“Cô à, chuyện gì nên nghe, chuyện gì không nên nghe, cô tự hiểu trong lòng, đi xuống đi.”
“Mặt khác, có chuyện muốn người khác làm thì nhớ phải giấu kín, không thể cho người khác biết…”
Tiếng nói vừa dứt, Bùi Văn Kiên đã chắp tay đi vào phòng trong. Bùi Lệ Trân chậm rãi ngang đầu nhìn bóng lưng của anh ta, trên mặt đầy sự sợ hãi không thể che giấu.
Bùi Nguyên Minh đáng sợ, nhưng so với Bùi Nguyên Minh, Bùi Văn Kiên trước mắt này vui giận thất thường hơn!
Bùi Lệ Trân hít sâu một hơi, đi lên cầm lấy một phần tài liệu trên bàn trà, vẻ mặt rất hung ác.
Bà ta biết, đây là cơ hội cuối cùng mà Bùi Văn Kiên cho bà ta, nếu như không làm tốt chuyện này thì bà ta đi chết đi, đừng xuất hiện nữa…
Cũng là biệt viện Bạch Vân, trong một sân nhỏ khác.
Hai người đàn ông có tướng mạo khá giống nhau đang đánh cờ.
Nếu lúc này có người đi qua, sẽ nhận ra bàn cờ của hai người họ, lại giống bàn cờ mà Bùi Văn Kiên vừa chơi như đúc.
Đợi một quân cờ cuối cùng được đặt xuống, người đàn ông bên trái khẽ cười nói: “Cuối cùng anh hai vẫn không kiềm chế được, nhưng mà cũng bình thường, anh cả vốn là người thế nào? Năm đó dựa vào bản thân đã đè ép chúng ta không thở nổi, đối mặt với người như vậy, anh hai có thông minh dũng cả thì cũng sẽ sợ hãi.”