“Nhớ kỹ, chỉ lần này thôi, lần sau không được làm như vậy nữa!” Ánh mắt Ông cụ Trịnh đầy vẻ lo lắng.
“Đừng tưởng rằng bây giờ Tuyết Dương có quyền sở hữu tài sản của công ty, được lên phụ trách dự án thì cậu có quyền ngạo mạn, không để tôi vào mắt.”
“Chỉ cần một câu nói của tôi, tất cả chức vụ của con bé có thể hoàn toàn hủy bỏ, cậu sẽ không có một đồng tiền vốn nào!”
“Cháu hy vọng ông nói được làm được.” Bùi Nguyên Minh nói xong liền rời đi.
Lời đe dọa của ông cụ Trịnh thực sự yếu ớt và nực cười đến cực điểm.
Thân phận người quản lý dự án của Trịnh Tuyết Dương liên quan mật thiết đến tương lai và sự tồn vong của nhà họ Trịnh, trước đây thậm chí Trịnh Tuyết Dương làm quản lý tài chính cũng phải nhịn xuống, bây giờ chỉ vì vấn đề này mà chôn vùi cả tiền đồ và vận mệnh của nhà họ Trịnh?
Ông ta sẽ không, cũng không có can đảm này.
Nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, hàm răng của ông cụ Trịnh cắn chặt như sắp gãy.
Ba năm qua Bùi Nguyên Minh ở nhà họ Trịnh bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không hé răng nửa lời, thân phận và địa vị không khác gì con chó, thậm chí còn tệ hơn.
Nhưng từ khi Trịnh Tuyết Dương bắt đầu có được địa vị trong gia tộc họ Trịnh, thái độ của anh càng trở nên kiêu căng và ngạo mạn. Ông cụ Trịnh biết Bùi Nguyên Minh chắc chắn không sợ hãi, nếu thật sự dùng cách này để đối phó với Bùi Nguyên Minh thì chẳng khác nào nhà họ Trịnh đang tự đào mồ chôn mình, ông ta không thể làm chuyện như vậy.
“Thanh Linh, đây là con rể tốt của cô đấy, ngay cả tôi cũng không để vào mắt.” Ông cụ Trịnh liếc mắt nhìn Thanh Linh ở một bên, lạnh lùng nói.
Bình thường không biết Thanh Linh kiêu ngạo, nói năng ngạo mạn như
thế nào nhưng bây giờ điều bà ta sợ nhất chính là ông cụ Trịnh.
Lúc này bà ta chỉ khẽ nói: “Con cũng muốn Tuyết Dương ly hôn với cậu ta nhưng tình huống hiện tại thật sự không cho phép!”
Bà ta đã mong đợi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn từ trước.
Nhưng kể từ khi Bùi Nguyên Minh đồng ý đưa thẻ lương và vay thêm năm triệu nữa cho bà ta tiêu xài, nhận thức về anh trong lòng Thanh Linh đã có chút thay đổi, chẳng qua là bà ta chưa nhận thấy mà thôi.
Khuôn mặt ông cụ Trịnh có chút khó coi, trước đây không cho phép Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn là vì thể diện của nhà họ Trịnh, không muốn nhà họ Trịnh lại trở thành trò cười.
Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo như vậy, ông cụ Trịnh không thể không muốn bọn họ ly hôn, bởi vì một khi Bùi Nguyên Minh khống chế Trịnh Tuyết Dương thì đây chính là mối nguy lớn nhất đối với nhà họ Trịnh.
Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương ly hôn, cô sẽ quá dễ dàng để tìm được một người con rể tốt khác.
Nói như vậy thì đây là một mối nguy hiểm rất lớn đối với địa vị của Trịnh
Chí Dụng.
Điều kiện tiên quyết trong mọi trường hợp là ông ta phải để Bùi Nguyên Minh ở lại để đảm bảo địa vị của Trịnh Chí Dụng, để tương lai anh ta có thể tiếp quản nhà họ Trịnh một cách suôn sẻ.
“Vì nhà họ Trịnh của chúng ta thì tạm thời chuyện ly hôn không lo nữa, nhưng mà đây là con rể của con thì con phải có trách nhiệm dạy dỗ cho tốt. Một thằng con rể đến cửa nhà họ Trịnh chúng ta mà nghênh ngang như vậy, cậu ta thật sự xem mình là vua à?” Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi rồi nói.
Thanh Linh gật đầu giống như gà mổ thóc: “Con sẽ tập trung dạy dỗ cậu ta thật tốt. Cái thằng oắt con vô dụng này, ai nói cũng không nghe nhưng chỉ sợ một mình Tuyết Dương mà thôi.”
Ông cụ Trịnh thở ra một hơi, vẫy tay bảo đám người Thanh Linh rời đi.
Lúc này, ánh mắt ông cụ nhìn theo bóng lưng Trịnh Tuyết Dương có một chút kỳ quái.
Không thể không thừa nhận, Trịnh Tuyết Dương quả thật là một nhân tài. Chỉ tiếc cô lại là con gái, nếu không thì sau này ông cụ cũng có thể giao cả nhà họ Trịnh cho cô rồi.
Bây giờ đời thứ ba của nhà họ Trịnh, đàn ông cũng chỉ còn một mình Trịnh Chí Dụng là có thể lên được mặt bàn. Nếu như không để anh ta thừa kế nhà họ Trịnh thì còn có thể tìm ai nữa chứ?
Đến khi đám người Trịnh Tuyết Dương đều rời đi, Trịnh Chí Dụng ở bên cạnh mới thở ra một hơi. Mặc dù anh ta cực kỳ căm hận Bùi Nguyên Minh nhưng càng sợ Trịnh Tuyết Dương uy hϊếp đến vị trí của anh ta hơn.
“Chí Dụng, sau này cháu làm việc phải chăm chỉ một chút. Ít nhất đối với những người cần phải kết giao thì phải hạ mình để kết giao, có biết chưa?” Ông cụ Trịnh nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng nói.
Gương mặt Trịnh Chí Dụng hơi do dự, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu nhất định sẽ cố gắng gấp đôi, không khiến ông thất vọng đâu…”
“Bây giờ cứ để cho Trịnh Tuyết Dương lên mặt đi, sau này khi hạng mục trung tâm thương mại hoàn thành, cháu sẽ có cơ hội đuổi cả nhà nó ra khỏi cửa. Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào một dự án thì có thể hô mưa gọi gió ở nhà họ Trịnh chúng ta hay sao?” Gương mặt Trịnh Chí Dụng tràn đầy lạnh lẽo.
Nói đến đây, sắc mặt anh ta đã khó coi đến cực điểm. Anh ta đã nhiều lần nghĩ cách làm quen với tổng giám đốc mới của công ty mà Bùi Thị đầu tư, nhưng mà người ta hoàn toàn coi thường anh ta, không hề cho anh ta một chút cơ hội nào cả.
“Ông nội, cháu có một cách có thể hoàn toàn áp chế Trịnh Tuyết Dương.” Trịnh Chỉ Dụng suy nghĩ một lát, sau đó bỗng nhiên cắn răng mở miệng nói.