Nói xong lời này, ánh mắt của Tôn Thắng có phần xấu xa. Võ sĩ vừa mới bị Bùi Nguyên Minh hạ gục trong nháy mắt thật ra ở nơi này cũng coi như khá nổi, đã từng thắng liên tục mười trận, mặc dù không phải người mạnh nhất nhưng võ nghệ tuyệt đối ở tầm trung thượng đẳng.
Muốn sắp xếp một người có thực lực mạnh mẽ để chèn ép tên này xem chừng cũng hơi rắc rối.
” Cô Nạp, người tiếp theo mà tôi sẽ cử tới không phải là người thường, trước khi bắt đầu cô có muốn nhắn nhủ gì không?” Vẻ mặt Tôn Thắng thay đổi, hứng thú nhìn Nạp Nhã Lan một cái.
Lúc này, vẻ mặt Nạp Nhã Lan tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng nói: “Giám đốc Tôn, người của anh vừa mới thua …”
“Đúng vậy, người của tôi đã thua, nhưng vì để cho cô Nạp có thể xem một màn trình diễn thú vị, tôi cũng đâu thể để cô thất vọng được.” Tôn Thắng mim cười tiếp lời, “Như vậy đi, nếu cần dừng lại cô Nạp nhớ kịp thời nhắc nhở, nếu không tôi cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu.”
Sau đó, hắn liền trực tiếp cầm điện thoại bấm một dãy số, lãnh đạm nói: “cử một người thực lực hơn lên đi, có điều đây là người quen của khách quý bên chúng ta, các người lãm việc nhớ để ý một chút!”
Khi nói đến câu cuối, Tôn Thắng đặc biệt hướng về phía Nạp Nhã Lan cười một cái.
Cô cũng đành cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lại hắn nhưng sâu trong ánh mắt vẫn như cũ tràn ngập đầy lo âu.
Trên sàn đấu.
Trọng tài đặt điện thoại xuống, nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Vị khán giả này, trận tranh tài tiếp theo phía chúng tôi sẽ cho một võ sĩ cấp bậc cao ra sân, giờ cậu muốn lui thì vẫn còn cơ hội, nếu không lát nữa có xảy ra điều gì bất trắc chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Phía nhân viên làm việc nhận được chỉ thị từ Tôn Thắng nhưng vẫn phải diễn trò một chút. Dù bây giờ có muốn ngay lập tức trừ khử Bùi Nguyên Minh thì cũng cần dàn xếp đầy đủ. Bằng không chẳng phải sẽ biến thành tùy tiện đánh chết khán giả sao? Đây khác nào mua dây buộc mình, rảnh rỗi muốn ăn mấy đơn kiện.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ đáp: “Ông chủ của mấy người hẳn là đã ra lệnh không cần nương tay? Nếu vậy, cần gì phải nói mấy lời nhảm nhí này làm gì? Hơn nữa chỉ bằng đám chó mèo tạp nham ở đây có thể làm gì tôi chứ.” Trái với sự bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt nhân viên lập tức thay đổi, một tên kiêu ngạo như vậy, khó trách sếp Tôn căn dặn phải chăm sóc tốt, người như vậy mà không cần thận chiếu cố thì thật có lỗi với bản thân.
“Vậy thì tôi chúc anh may mắn!” Nói xong, tay trọng tài quay người rời sàn đấu, ra hiệu cho một võ sĩ sẵn sàng ra sân.
Võ sĩ thứ hai trông vừa to lớn lại vừa mạnh mẽ, lúc này hắn quan sát Bùi Nguyên Minh vài lần mới lạnh lùng nói: “Người anh em, nếu tôi là anh…”
“Mấy người võ sĩ các người đều thích lảm nhảm như vậy sao?” Bùi Nguyên Minh ngắt lời anh ta, lúc này anh cũng không muốn lãng phí thời gian, mà đồn lực vào hai chân rồi đạp một cái thật mạnh khiến toàn bộ sàn đấu đều trấn động
Tay võ sĩ cảm nhận được sự rung động của võ đài, vẻ mặt của anh ta lúc này vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc sức lực của tên này biếи ŧɦái đến cỡ nào chứ? Thoạt nhìn tay chân đều không có cơ bắp mà lại mạnh đến khó tin như vậy
Kết quả còn chưa đợi anh ta khôi phục khỏi chấn động, đã thấy Bùi Nguyên Minh giậm chân, cả người lao về phía trước với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, anh đã tới trước mặt đối phương, sau đó trực tiếp tung ra một quyền.
Đồng tử tên võ sĩ co lại, mặt đầy hoảng sợ, giơ tay bảo vệ đầu theo bản năng.
Nhưng anh ta không ngờ rằng một quyền đó chỉ là động tác giả, chỉ trong nháy mắt anh liền thay đổi, nâng chân nhắm vào bụng anh ta.
“Ầm …”
Một âm thanh cực lớn phát ra, giống như tiếng búa đập xuống đất, võ sĩ hét lên một tiếng đau đớn lui ra mép võ đài, giờ phút này bản thân anh ta sắp đứng không nổi nữa rồi.
Nhưng trước khi anh ta kịp định thần lại, Bùi Nguyên Minh đã chuyển động tung ra một cú đá.
Tay võ sĩ cảm thấy mặt mình sắp méo tới nơi, sau đó hai mắt tối sầm, cả người rơi xuống sàn đấu như bùn, giãy giụa nhưng lại không bò dậy nổi.
Khán đài lại một mảnh xôn xao, mọi người trông rất sốc.
Mặc dù đã sử dụng hai chiêu, nhưng vẫn là xử lý trong nháy mắt!
“Người này… anh chàng này cũng đỉnh đấy chứ?”
“Một lần là may mắn, nhưng hai lần thì chính là thực lực, đúng không? Đây chắc chắn là một võ sĩ quyền anh. Có lẽ đó là người được ban tổ chức dàn xếp từ trước!”
“Chứ người xem bình thường làm sao có thể mạnh mẽ như vậy?”
“Có lẽ là ngựa đen ( nhân tố không lường trước) xuất hiện.”
Trên khán đài lúc này có rất nhiều lời cảm thán, chỉ có Ngô Kim Hổ ở dưới võ đài là biết Bùi Nguyên Minh tới đây là để phá đám chứ không có mục đích gì khác.
Phòng VIP.
Nạp Hoàng Chi biểu hiện thích thú ra mặt nói: “Hóa ra là Vịnh Xuân Quyền. Từ thời cổ đại, người ta nói rằng nam quyền bắc chân, xem ra cũng không phải nói suông. Vịnh Xuân của người này không phải là cái người ta hay biểu diễn mà sinh ra từ thực chiến. Với sức mạnh như vậy, kẻ địch mạnh mẽ đến mấy cũng khó mà tiếp cận được anh ta đúng chứ? Thậm chí cả cao thủ đánh cận chiến cũng chẳng ăn nhằm gì. Giám đốc Tôn, nếu người của cậu đều chỉ ở mức này, e rằng đêm nay sàn đấu này sẽ bị nghiền nát…”
Vẻ mặt khinh thường của Tôn Thắng giờ đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự uy nghiêm, hắn nhìn chằm chằm phía trước, chậm rãi nói: “Mạnh thì cũng chỉ có một mình mà thôi, anh ta đâu thể đủ sức để có thể đánh hết tất cả người ở đây?”