Chàng Rể Quyền Thế

Chương 173

Đến buổi chiều, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên đổ chuông, là của Trịnh Tuyết Dương. Sau khi kết nối giọng nói dễ nghe của Trịnh Tuyết Dương truyền đến:”Bùi Nguyên Minh, lúc nãy khoản thanh toán đầu tiên từ công ty đầu tư Bùi thị vừa được chuyển đến, nếu có cơ hội có thể giúp em chuyển lời cảm ơn đến thư ký Vân được không?”

“Hả?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, lẽ nào Trịnh Tuyết Dương đã phát hiện ra điều gì?

Nhưng Trịnh Tuyết Dương tiếp tục nói:”Cô ấy không phải bạn học của anh sao? Nếu như có thể, chúng ta hãy dành thời gian mời cô ấy ăn một bữa cơm.”

“Để xem đã, nghe nói cô ta thường rất bận” Bùi Nguyên Minh cười nói.

Đùa nhau sao, để hai người phụ nữ này cùng ăn cơm với nhau, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đúng rồi, tối nay anh có chút việc, có lẽ tối muộn mới về nhà.” Bùi

Nguyên Minh nghĩ đến chuyện khác, mở miệng nói. Trịnh Tuyết Dương im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói:” Tối nay… phòng của em… có thể… có lẽ… chắc là… sẽ không khóa cửa.”

“Tu tu tu…”

Khi nói xong câu này, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp cúp máy.

Hai mắt Bùi Nguyên Minh sáng lên, xem ra tôi nay anh phải nhanh chóng giải quyết tên Tôn Thắng, nếu không, về nhà muộn quá không được vào phòng thì thật là một tổn thất quá lớn! . Bạn đang đọc truyện tại == trùmtru уện. o r g ==

Tôn Thắng là một trong những đại ca của thành phố Hải Dương, vốn dĩ hắn chỉ xuất phát từ một nhóm côn đồ, nhưng từ khi có nhà họ Bạch chống lưng, hắn vừa có tiền, vừa có thế lực, rất nhanh đã có thể thay đổi thân phận.

Hiện tại Tôn Thắng mang danh là cố vấn cao cấp của công ty bảo an nhà họ Bạch, nhưng hắn là người không có cảm giác an toàn, bình thường luôn sống ở dưới tầng hầm hơn vài nghìn mét vuông của công ty bảo an nhà họ Bạch.

Chỗ này không chỉ là nơi ở của hắn, mà còn là nơi tụ tập của thuộc hạ, ở đây thường diễn ra các trận đấu quyền anh dưới lòng đất, đây cũng được xem là một địa điểm nổi tiếng.

Xét về thân phận lẫn tài chính của hắn, Tôn Thắng chắc chắn không thể bằng người có hẫu thuận là Bùi Nguyên Minh đằng sau như Ngô Kim Hổ.

Nhưng nói về thuộc hạ, và những người anh em có thể làm việc, Ngô Kim Hồ không thể bằng hắn ta, đây là điều làm Ngô Kim Hồ rất ghen tỵ với hắn ta.

Trong phòng của Tôn Thắng, một số người anh em đứng xung quanh hắn ta, một trong số đó châm thuốc cho hắn và nói:”Đại ca, có tin tức từ bên ngoài truyền đến, nói rằng Ngô Kim Hổ đang đến chỗ chúng ta?”

“Ngô Kim Hồ? Cái tên đã được thay đổi thân phận đó sao? Hắn đến đây làm gì?” Tôn Thắng sờ cái đầu trọc, có vẻ khó hiểu, hắn và Ngô Kim Hồ vẫn luôn nước sông không chạm nước giếng, mỗi người đều có địa bàn của riêng mình, rất ít khi chạm mặt nhau.

“Chắc là bởi vì chuyện lúc trước về hai nhân viên của công ty đầu tư Bùi thị.” Thuộc hạ nói.

Nói đến chuyện này, sắc mặt của Tôn Thắng trở nên nghiêm trọng. Nếu chuyện này liên quan đến người khác thì hắn cũng không quan tâm, nhưng liên quan đến nhà họ Bùi hắn thực sự không muốn đυ.ng vào, bởi vì hôm đó hắn không ở hiện trường, nếu không thì mọi chuyện sẽ không như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn có chút đau đầu, nói: “Tên Ngô Kim Hổ báo lên cho Bùi Thị rồi?”

“Chắc là không có, nhưng hắn gần đây đang giúp Bùi thị giải quyết một vài chuyện vặt vãnh. Em nghĩ nếu như hai bên có cơ hội hợp tác, lần này đến, chắc là yêu cầu một lời giải thích.” Thuộc hạ tiếp tục nói.

“Ngô Kim Hồ, Ngô Kim Hổ…. Một tên Ngô Kim Hổ không tính là gì. Ông đây cũng có thể bóp chết trong vài phút, nhưng công ty đầu tư Bùi thị…” Tôn Thắng nhíu mày, một lúc sau mới lạnh lùng nói:”Nói với bên tài chính mang đến đây 800 triệu, đợi một lúc Ngô Kim Hồ đến thì đưa cho hắn, nói là tiền chúng ta đền bù viện phí, bảo hắn từ sau đừng đến nữa.”

“Vậy anh Thắng, anh không gặp mặt hắn sao…” Thuộc hạ nói.

Tôn Thắng hừm một tiếng, nói: “Mày có bị ngu không? Cái tên Ngô Kim Hồ kia bình thường không bao giờ đến chỗ chúng ta, hôm nay tự nhiên đến, nhất định là có chỗ dựa. Lúc này không nên xung đột với hắn, chờ sau này hắn không còn chỗ dựa, chúng ta sẽ xử hắn!”

“Anh Thắng, hình như hắn mang theo một tài xế tới.” Thuộc hạ nói.

“Một tên tài xế?” Tôn Thăng vốn đang lo lắng đột nhiên chế nhạo: “Đã như vậy thì, đừng nên vội vàng đánh rắn động cỏ, xem xem tên này rốt cuộc muốn làm gì, nếu như không muốn sống thì hừm…”

Tôn Thắng lộ vẻ giễu cợt, chỉ mong có một người mà cũng dám đến đây, như vậy thì mình chỉ cần sắp xếp một chút, khiến một người bốc hơi cũng không phải quá dễ dàng sao?

Bọn họ đang ở đâu?”

“Anh Thắng, hai người bọn họ đã mua vé vào cửa và đang đi xem trận đấu quyền anh.” Thuộc hạ mở miệng, nhưng mặt có vẻ bối rối.

“Hắn muốn trực tiếp gặp tao, hay là muốn đến xem trận đấu này?” Tôn Thắng sửng sốt một chút, sau đó cười to, nói, “Thằng ranh này không phải đến để ăn cắp kỹ năng, mà muốn xem chuyện làm ăn của chúng ta thế nào sao? Không ngờ một tên đại ca như Ngô Kim Hổ, kinh doanh trên con đường chính đạo, bây giờ lại đến học hỏi tao!”

Cùng lúc đó, ở sân đấu, Ngô Kim Hổ kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh. Bởi vì lúc này Bùi Nguyên Minh đang tùy ý cởϊ áσ khoác ngoài ném cho hắn, lộ ra cơ bắp tràn đầy sức mạnh.

“Cậu Bùi, anh muốn làm gì?” Ngô Kim Hổ lộ vẻ kinh hãi, anh thật sự sợ Bùi Nguyên Minh ở đây làm loạn, bởi vì nếu như Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ đi đời nhà ma.

“Không làm gì, tôi muốn lên chơi đùa một chút.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên chỉ vào võ đài, ở bên trên, có hai tên võ sĩ đang đánh nhau, một trong số đó vừa bị hất ra khỏi võ đài.