"Công tử người có nhìn thấy thuộc hạ không?" Sau khi Cao Lão bỏ tấm vải trên mắt Tần Lăng xuống, Tu Kiệt là người chạy lại hỏi đầu tiên, Minh Nghi cũng nhìn Sở Tiêu lo lắng: "Chắc là sẽ không sao đâu đúng không?"
Sở Tiêu gật gật đầu, thực ra không riêng gì những người ở đây, chính bản thân Tần Lăng là người lo lắng hơn ai hết. Nếu mắt mình quả thật không nhìn thấy nữa... sẽ không còn được nhìn thấy Mạc Nhiên thêm lần nào. Tần Lăng siết chặt hai tay lại lấy hết can đảm từ từ hé mắt.
Có một ánh nắng tràn vào, vì lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên Tần Lăng theo bản năng lấy tay che lên. Minh Triết vui mừng: "Công tử người nhìn được rồi đúng không? Có nhận ra thuộc hạ không?"
Tần Lăng nheo mắt lại, hắn nhìn xung quanh một lượt vì lâu không thấy nên nhìn có chút khó khăn, mọi thứ đều mơ hồ không rõ. Nếu dơ bàn tay ra xa thì không thể nhìn rõ năm ngón, thế nhưng hiện tại bây giờ với hắn được như thế này là tốt lắm rồi, Tần Lăng vui mừng nói: "Tuy không rõ lắm nhưng vẫn nhìn tạm được."
"Vừa mới tháo băng nên mới như vậy, qua vài ngày nữa sẽ hoàn toàn khỏi thôi." Cao Lão vừa bỏ đám thuốc vào trong hộp thuốc vừa nói, Tần Lăng vội đứng lên khẽ cúi người xuống: "Đa tạ tổ phụ, nếu không có người mắt này của vãn bối đã không giữ được rồi."
Cao Lão cười cười xua xua tay: "Đa tạ gì chứ, vài ngày này vẫn phải cẩn thận bôi thuốc biết chưa?"
"Tần Lăng xin nghe theo lời căn dặn." Tần Lăng mỉm cười tươi tỉnh hẳn lên: "Ta đi gặp Mạc Nhiên."
"Mạc Nhiên ngủ lâu chắc cũng sắp dậy rồi, để ta đi cùng..." Minh Nghi định bước theo Tần Lăng nhưng bị Sở Tiêu giữ tay lại, trừng mắt nhìn cậu một cái: "Đừng ai đi theo, cho hai người họ ở riêng với nhau đi."
Minh Nghi lập tức hiểu ý dừng lại cười cười, những người khác cũng không dám đi theo hắn nữa.
Gặp Mạc Nhiên là điều hắn muốn làm nhất khi mắt nhìn thấy, vì nhìn mọi thứ không rõ nên Tần Lăng đi nhanh vẫn loạng choạng, nhưng vừa đến phòng Mạc Nhiên hắn đứng sững trước cửa phòng một chút, lấy lại dáng vẻ tự nhiên hết mức có thể rồi mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.
"Mạc Nhiên..." Lúc đầu nghĩ y còn nghỉ ngơi nhưng khi bước vào đã thấy Mạc Nhiên ngồi trên giường, trong phòng vẫn còn thơm thơm mùi thảo dược, Mạc Nhiên cúi đầu xuống nên không thể thấy rõ mặt, thế nhưng nghe tiếng hắn gọi y vẫn không một chút phản ứng.
"Mạc Nhiên?" Tần Lăng gọi thêm một lần nữa lại tiến đến gần hơn, khoảng cách này làm hắn nhìn rõ thêm một chút, cuối cùng Mạc Nhiên cũng ngẩng mặt lên. Y không trả lời chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn hắn.
Tần Lăng cảm thấy như Mạc Nhiên có gì đó không đúng lắm, nếu là thường ngày ít ra hắn gọi hai lần cũng phải trả lời rồi, nghĩ đến y có chỗ nào không khỏe Tần Lăng giọng lo lắng hỏi lại: "Mạc Nhiên ngươi đau chỗ nào sao?"
Nếu mắt Tần Lăng nhìn rõ hắn sẽ thấy trong ánh mắt đó lạnh lùng đến lạ, xen vào đó là nỗi uất hận chứa toàn đau thương, khóe mắt vẫn ửng đỏ như vừa khóc xong. Thấy Tần Lăng vẫn không ngừng bước về phía trước, Mạc Nhiên mới mở miệng nói: "Tần Lăng..." Thanh âm của y run rẩy, dừng lại một chút mới nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi: "Ngươi cũng là trọng sinh?"
Bước chân Tần Lăng khựng lại, hắn như không tin vào tai mình đứng hình tại chỗ, mãi một lúc sau mới khó khăn hỏi lại: "Ngươi vừa nói gì?"
"Ta hỏi... có phải ngươi cũng là sống lại?"
Nửa phút trước Tần Lăng còn mong là mình nghe nhầm, nhưng giờ nghe chính miệng Mạc Nhiên hỏi lại như vậy, toàn thân hắn run rẩy đến lợi hại. Ngày đó ở nhà lao kia Tần Lăng thấy y ngồi khóc đã có linh cảm không tốt, hắn vẫn luôn lo sợ nếu một ngày Mạc Nhiên biết được chuyện kiếp trước thì thế nào?
Giây phút này Tần Lăng thấy mình thực sự sợ hãi, dù là đứng trước đàn sói hay khoảnh khắc rơi xuống vực sâu, đối mặt trước sinh tử của bản thân cũng không sợ bằng lúc này. Tần Lăng biết mình sợ đến vậy vì nếu Mạc Nhiên biết được mọi chuyện, y sẽ chịu tha thứ cho hắn sao? Hắn đã đối xử với y không tốt như vậy...
"Ha ha." Ngược lại vẻ mặt hoảng sợ của hắn, Mạc Nhiên lại cười thành tiếng một nụ cười mà Tần Lăng vừa nghe, trong lòng nghẹn lại dâng lên bao cảm giác chua xót.
"Không trả lời xem ra là đúng rồi?"
Tần Lăng chết đứng tại chỗ cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không nói thành lời, hắn nên nói gì đây phải giải thích với y làm sao đây? Nghĩ đến người trước mặt sẽ bỏ mình mà đi, Tần Lăng hoảng hốt vội tiến lại gần thanh âm đã lạc đi: "Mạc Nhiên ngươi nghe ta giải thích..."
"Ngươi muốn giải thích chuyện kiếp trước ngươi đã tự tay gϊếŧ ta như thế nào sao?" Mạc Nhiên không để hắn nói hết đã vội ngắt lời: "Tần Lăng không lẽ ngươi tự tay gϊếŧ ta vẫn chưa thỏa nỗi hận thù của ngươi? Kiếp này lại đem tình cảm của ta ra đùa giỡn, làm ta một lần nữa yêu ngươi say đắm rồi lại một nhát dao đâm vào ngực ta?"
Từng lời nói Mạc Nhiên nói ra như tát thẳng vào mặt hắn, Tần Lăng biết hiện giờ có nói gì y cũng không nghe vào, chỉ biết lắc đầu nói trong vô vọng: "Không phải đâu... không phải đâu Mạc Nhiên. Ngươi nghe ta nói..."
Tần Lăng tiến đến muốn cầm lấy tay y nhưng Mạc Nhiên đã nhanh hơn rụt tay trở về, hắn vẫn không bỏ ý định muốn lại tiến đến gần y hơn một chút, nhưng Mạc Nhiên vì muốn cản trở nên vơ vội lấy bình trà trên bàn ném về phía hắn, Tần Lăng thấy bình trà bay về phía mình cũng không hề tránh né.
"Xoảng" một tiếng ấm trà cứ thế ném thẳng vào đầu, Tần Lăng cắn răng chịu đựng không kêu lấy một tiếng. Nước từ ấm trà mới thay là nước sôi cứ thế văng tung tóe khắp người, trên trán chảy xuống một dòng máu ấm tanh tưởi, máu tuôn ào ào chảy dọc xuống dưới cằm đỏ thẩm cả khuôn mặt.
Mạc Nhiên không có ý đả thương người, cứ nghĩ hắn sẽ tránh được nhìn thấy hắn bị thương thành như vậy động tác cũng hơi khựng lại, nhưng y rất nhanh lại lạnh lùng nói: "Ngươi có nhớ trước khi chết ta từng nói gì với ngươi không?"
Mạc Nhiên gằn giọng nhắc lại từng chữ: "Nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ không yêu ngươi!"
Tần Lăng cả người run lên, hắn cũng không biết nước mắt mình đã rơi từ lúc nào chỉ thấy khóe mắt cay cay, hắn biết chạm vào người sẽ làm Mạc Nhiên tức giận nhưng hiện tại hắn rất sợ hãi, hắn sợ rằng giây phút này mình không chạm vào được người y thì cả đời này sẽ không thể nào bên y nữa.
"Mạc Nhiên ta biết kiếp trước ta làm nhiều điều không phải với ngươi, nếu ngươi hận thì cứ gϊếŧ chết ta đi đừng có không cần ta... xin ngươi đừng không cần ta."
Mạc Nhiên bị Tần Lăng ôm lấy cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của hắn, mặc cho y dùng sức đánh đập lên vết thương vẫn chưa khỏi hẳn của mình, hắn vẫn mặc kệ dùng sức ôm chặt y trong lòng. Mạc Nhiên không thể thoát khỏi vòng tay hắn nên hét lên: "Ngươi cút đi đừng có chạm vào người ta!"
"Mạc Nhiên đừng... đừng đuổi ta đi, đừng bắt ta rời xa ngươi. Những gì ta nợ bây giờ ta đều trả cho ngươi, ngươi muốn chém muốn gϊếŧ ra sao cũng được..."
"Ta không cần, ngươi đi cho khuất mắt ta. Biến đi!"
Ở trong này hai người to tiếng nên những người khác vội chạy vào.
"Có chuyện gì..." Sở Tiêu chưa kịp hỏi đã thấy hai người giằng co với nhau, trên trán Tần Lăng còn không ngừng chảy máu.
Có lẽ vì Mạc Nhiên quá tức giận và dùng sức nhiều nên ho một tiếng rồi nôn ra một búng máu, máu thẫm ướt cả vai Tần Lăng hắn hốt hoảng buông y ra lo lắng gọi: "Mạc Nhiên..."
"Ngươi đi đi... đừng để cho ta thấy mặt ngươi... khụ." Vì quá kích động nên Mạc Nhiên ho sặc sụa đau đớn ôm chặt lấy ngực, thấy tình hình này dù không ai hiểu gì nhưng Sở Tiêu cũng vội kéo Tần Lăng: "Có chuyện gì từ từ nói, ngươi nhìn Mạc Nhiên kích động như vậy ra ngoài trước đi."