Bá phụ của Trần Lâm chính là Trịnh Bách, cũng là quốc công được tiên đế ban thưởng cho nắm giữ cả một vùng phía Bắc. Chiến công hiển hách, uy danh ngời ngợi, vì có người này làm hậu thuẫn mới khó có thể đánh đổ vương gia. Dù là hoàng thượng cũng phải e dè Trịnh quốc công vài phần, kiếp này Tần Lăng nhất định phải hạ bệ người này trước mới có cơ hội nắm phần thắng.
Tần Lăng đi đến quân doanh của Chu Liên, vị thúc thúc trung thành dưới trướng cha mình, kiếp trước cũng là người này một lòng giúp đỡ cuối cùng vì hắn mà bỏ mạng. Sau khi đã bàn bạc qua một lượt kế sách đối phó với Trương quốc công, Chu Liên gật đầu hài lòng nói: "Chỉ một thời gian không gặp mà công tử đã trưởng thành nhiều rồi, mọi thứ đều suy tính rất kĩ lưỡng đúng là làm ta mở rộng tầm mắt."
"Chu thúc quá khen, sau này còn mong người chỉ bảo nhiều." Tần Lăng mỉm cười khiêm tốn nói.
"Đúng rồi để việc này thành công chúng ta phải cần Tống Thanh Trì giúp sức, dù là nắm được chứng cứ Trương Bách lén nuôi binh mãi mã, nhưng với sức của ta chỉ sợ chưa kịp làm gì đã bị hắn hạ thủ trước rồi."
Hoàng thượng và Tống Thanh Trì vẫn luôn coi Trương quốc công và vương gia là cái gai trong mắt, chỉ đợi hai người lộ ra một chút sơ hở là diệt trừ, nếu đã thiếu cái cớ vậy thì để hắn kiếm cớ cho vậy.
Chu thúc cười lớn tự tin nói: "Con yên tâm, ta có quen một bằng hữu cũng khá thân với Tống Thanh Trì, sẽ tìm cơ hội để hắn tự mình thấy, mọi chuyện đều không liên quan đến con."
"Vẫn là thúc suy nghĩ chu toàn." Tần Lăng quả thật ngưỡng mộ Chu thúc, đến cả chuyện quan hệ giữa Tần phủ và Tống thừa tướng cũng nắm rõ, nếu biết chuyện này có liên quan đến hắn nhất định Tống Thanh Trì sẽ sinh lòng đề phòng. Để một người khác vẽ đường, đúng là không có cách gì tốt hơn.
Bước ra khỏi doanh trại Tần Lăng vươn mình một cái, cuối cùng cũng xong chuyện không biết Mạc Nhiên ở nhà thế nào, hơn chục hôm rồi không gặp hắn thực sự nhớ y, chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh bay luôn về. Tần Lăng không nghỉ ngơi vội vàng khởi hành quay về kinh thành, nghĩ đến sắp được gặp y mà quên đi mọi mệt mỏi khóe môi khẽ mỉm cười.
Về phần Mạc Nhiên y ở trong phủ không có gì làm thật là buồn chán, Tần Lăng không ở phủ không có ai chọc giận y, làm y như thiếu đi thứ gì đó. Có lẽ trước khi đi Tần Lăng ra lệnh cho người canh phòng nghiêm ngặt nên Cố Thương cũng ít đến hơn. Mạc Nhiên gục mặt xuống bàn nghịch chén nhỏ trong tay, Trác Phong thấy vậy nói: "Thế tử người có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Mạc Nhiên ủ rũ nói: "Tần Lăng vẫn chưa trở về sao?"
"Nghe mấy người ngoài kia nói hôm nay công tử sẽ về..." Trác Phong mỉm cười hỏi: "Người nhớ hắn sao?"
Bàn tay đang nghịch chén của Mạc Nhiên khựng lại, đúng rồi hắn về hay không đâu có liên quan gì đến mình tự dưng hỏi hắn làm gì?
Mạc Nhiên vội chối: "Ta không có! Chỉ nghĩ đến hắn về thật là phiền phức."
Trác Phong chỉ mỉm cười không nói gì.
Giai Hy bước đến cửa lớn Tần phủ, khác với mọi lần thị vệ nhìn thấy cô đều cười tươi nịnh nọt lấy lòng, ba chân bốn cẳng mời vào thì hôm nay có người cả gan dám ngăn lại. Nha hoàn bên cạnh Giai Hy thấy vậy tiến lên phía trước, vì nha hoàn trước dám phản bội nên đã bị Giai Hy bán vào lầu xanh, nha hoàn hiện tại vì lấy lòng chủ tử mà ra oai chỉ chỏ lớn giọng: "Các ngươi có thấy đây là ai hay không mà dám cản!"
Nha hoàn hênh hoang mà không biết tiểu thư nhà cô nào được như trước, đâu còn là vị hôn thê Tần Lăng yêu quý, nữ chủ nhân tương lai được mọi người xu nịnh.
Giai Hy đưa tay cho nha hoàn lui xuống.
Gác cửa ngập ngừng nói: "Tiểu thư thứ tội, công tử ra lệnh nếu người không ở trong phủ thì không được cho tiểu thư vào."
"Là Tần Lăng, chính miệng huynh ấy nói vậy?" Nghe thị vệ nói Giai Hy bất ngờ cố nén giận hỏi lại.
Thị vệ cúi đầu đáp: "Đúng vậy, xin tiểu thư trở về cho."
Giai Hy chưa từng bị mất mặt như vậy, nhưng vì đang có nhiều người nên vẫn hòa nhã nói: "Ta nghe nói hôm nay Tần Lăng về tính ra cũng sắp về đến, ta vào trong đợi không được sao?"
Thị vệ cúi đầu không đáp đưa một tay hướng ra ngoài đuổi khách, Giai Hy nghiến răng: "Vào bẩm báo ta muốn gặp bá mẫu."
"Lão phu nhân đã trở về thăm bên ngoại cũng không có ở trong phủ."
Lúc này Giai Hy đã không giữ nổi bình tĩnh, giọng hơi gắt gỏng: "Vậy vào nói ta muốn gặp thế tử!"
Mấy tên thị vệ lưỡng lự quay qua nhìn nhau không biết làm thế nào.
Giai Hy lại lớn tiếng: "Còn không mau đi!"
Nghe có người bẩm báo Giai Hy muốn gặp mình, Mạc Nhiên có chút bất ngờ gõ tay xuống bàn suy nghĩ. Tần Lăng không ở phủ thì gặp y làm gì? Hai người cũng đâu có thân thiết gì đâu mà nói chuyện.
"Để tiểu nhân từ chối." Trác Phong thấy y không vui liền nói.
Nhớ đến chuyện lần trước Giai Hy và Trần Mạc Liên tính kế hại mình, Mạc Nhiên khẽ nhếch môi nói: "Cho nàng ta vào đi."
Nhìn thấy Giai Hy tươi cười bước vào, Mạc Nhiên đặt chén trà trong tay xuống, sau khi hành lễ cô mới nhẹ giọng nói: "Thế tử có thể cho người lui xuống hết được không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Cô nam quả nữ ở trong phòng cũng không phải là điều tốt đẹp gì, còn cho người lui xuống hết không khỏi khiến người ta dị nghị, nghĩ đến đây Mạc Nhiên khẽ nhíu mày nói: "Tiểu thư hay là ra ngoài nói chuyện?"
"Không được." Giai Hy vội lắc đầu: "Ta nhất định phải nói trong này."
Mạc Nhiên do dự một lúc cuối cùng vẫn đưa mắt cho Trác Phong lùi ra ngoài, Giai Hy cũng khẽ nhìn sang nha hoàn bên cạnh để cô ta nghĩ cách đưa Trác Phong đi xa, nha hoàn hiểu ý cũng lặng lẽ lui xuống. Thấy không còn ai Mạc Nhiên nói: "Tiểu thư có chuyện gì thì nên nhanh nói đi."
Giai Hy không nói một lời quỳ xuống dập đầu xuống đất, cô đập mạnh trán xuống sàn đến mức phát ra tiếng kêu. Mạc Nhiên nhíu mày y cũng hơi bất ngờ vì hành động của cô, làm cái trò này người ngoài nhìn vào lại nói y ức hϊếp nữ nhi yếu đuối, Mạc Nhiên lúc này đã có chút khó chịu: "Giai Hy tiểu thư, nếu cô chỉ quỳ đấy không nói thì ta đi trước."
"Thế tử!" Giai Hy vội gào lên khóc nức nở: "Ta biết mình làm thế này là không phải nhưng... nhưng xin người, người buông tha cho Tần Lăng được không?"
Thấy Mạc Nhiên im lặng, Giai Hy lê gối tiến lại gần y khẩn thiết cầu xin: "Ta với Tần Lăng đã bên nhau tận chín năm ta biết tính của Tần Lăng, huynh ấy sẽ không phải người dễ thay lòng, chẳng qua ta và huynh ấy có chút hiểu lầm nên huynh ấy đang giận ta."
Mạc Nhiên lòng khẽ siết lại, phải rồi hai người quen nhau tận chín năm, tình cảm thắm thiết đến cả kinh thành đều biết, y chỉ mới bên Tần Lăng vài tháng, sao hắn có thể thích y chứ.
Thấy Mạc Nhiên có chút phản ứng, Giai Hy lại nói thêm: "Thế tử người chức cao vọng trọng, không có Tần Lăng còn có người khác. Nhưng mà ta chỉ có một mình Tần Lăng thôi, thanh danh cả đời của ta đều đặt vào tay huynh ấy cả. Coi như người làm ơn làm phước cứu một mạng người, không có Tần Lăng ta thật sự chết mất."
Trong lúc Mạc Nhiên đang thẫn thờ suy nghĩ, Giai Hy lại được đà tiến lại gần bám lấy chân y: "Với cả... với cả Tần Lăng xưa nay ít tiếp xúc với nam nhân đột nhiên có người bên cạnh, huynh ấy không tránh khỏi có chút hứng thú. Nhưng người biết đấy, ta bên Tần Lăng từ bé đều hiểu rõ mọi thứ về hắn, sau khi hết hứng thú huynh ấy rất nhanh sẽ cảm thấy chán."
Bàn tay Mạc Nhiên khẽ siết lại trong lòng hơi nhói lên, chỉ là nhất thời thấy hứng thú và rất nhanh sẽ chán thật sao?