" Tôi thấy không vui cho lắm khi thấy cô như vậy..."
" Có thể như trước kia không? "
Như trước kia sao?
Tình cảnh bây giờ nếu hành xử như xưa, e là mọi người sẽ nghi ngờ mất...
Cô làm sao có thể thân thiết với một vị bác sĩ mới quen nhanh như vậy được?
Nếu muốn như xưa, phải chờ thêm chút thời gian.
Vỹ Đạt đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, giờ đây cô đã hoàn toàn là một người khác, một người xinh đẹp, không còn chút gì gọi là xấu xí nữa.
Xem ra yêu cầu của anh có hơi khó khăn đối với cô?
Vỹ Đạt cười nhạt nhòa, cầm bút ghi chép vào cuốn sổ trên tay.
" Không sao, cô không muốn cũng được. "
Bella khẽ mím môi, thật sự cô cũng rất muốn, nhưng...
" Được rồi, không né tránh anh nữa. "
" Nếu anh đã biết hết rồi, thì hãy cứ tỏ ra bình thường, được không? "
" Những người ngoài kia, nếu để họ nghi ngờ, e là... "
Vỹ Đạt ngầm hiểu được ý cô, liền gật đầu đồng ý.
Anh tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cô, tình hình rất khả quan.
Xong xuôi mọi thủ tục, anh rời khỏi phòng, trong lòng dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hiện tại cứ thế này trước đã, tương lai sau này có lẽ phải thuận theo tự nhiên rồi.
[.....]
Gia đình họ Trần đã về từ lâu, giờ đây chỉ còn mình cô nằm trên giường bệnh, mắt hướng lên trần nhà, hơi thở nhịp nhàng đều đặn.
Tâm trạng cô lúc này cũng không rõ là như thế nào, có phần nhẹ nhõm, có phần lo lắng, phân vân không biết nên làm gì tiếp theo, chung quy như một mớ hỗn tạp.
Cánh cửa phòng khẽ mở, Gia Khánh trên tay là một giỏ trái cây bước vào.
Anh ngồi xuống cạnh cô, im lặng một lúc, không kìm chế được mà bất ngờ ôm chặt lấy cô vào lòng.
Cô phút chốc giật mình nhưng không đẩy anh ra, đưa tay dịu dàng xoa đầu anh.
" Khánh, anh làm em không thở được mất..."
Gia Khánh vẫn im lìm, vẫn ôm cứng lấy cô không buông, cơ hồ như sợ ai đó sẽ đến mà cướp cô đi mất vậy.
Anh vuốt ve mái tóc dài nhuộm màu nâu tây óng mượt, cúi đầu xuống ngửi lấy hương thơm trên cổ cô.
Mùi hương này anh không muốn quên nó hay xa nó dù là từng giây từng phút.
Cảm thấy nhột nhột phía sau gáy, cô bất giác đưa tay đẩy anh ra, khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu.
" Được rồi, anh đừng...ưʍ..."
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị anh khóa môi mình.
Gia Khánh không nhanh không chậm chiếm gọn lấy môi cô, cái lưỡi không xương kia nhanh chóng luồn lách vào nơi khoang miệng, hút cạn mật ngọt trong cô.
Cô bị anh làm cho thần hồn điên đảo, mơ hồ không biết phản ứng ra sao.
Hai tay cô chống trước ngực anh, mi mắt nhắm hờ, đôi môi cứ thế mặc cho anh chơi đùa.
Anh thật sự rất nhớ cô, cũng không hiểu tại sao cứ cách năm phút mà không gặp được hay không chạm được vào cô, anh sẽ ngay lập tức nhớ cô đến phát điên.
Anh như vậy có bị xem là cuồng vợ quá mức không nhỉ?
Chuyện đấy cũng bình thường thôi mà?
" Ưʍ..Khánh..."
Gia Khánh dường như đang dần chìm vào du͙© vọиɠ, quên mất tình hình hiện tại của cô.
Anh hôn xuống cổ cô, tay không yên phận luồn vào áo cô, chiếm gọn lấy một bên gò bông của cô, thản nhiên mà xoa nắn.
Hơi thở cô dần nặng nề, ai kia trước mặt cũng vậy, hành động cử chỉ lại gấp gáp, khiến cô không thể nào theo kịp, đầu óc phút chốc quay cuồng như chong chóng.
Hơi thở nam tính của anh phả ra phía bên tai, khiến cô bất giác rùng mình.
Anh liếʍ nhẹ lên vành tai cô, ma rãnh cắn một cái, khiến cô khẽ rên lên.
" Đừng..."
Lời cầu xin kia của cô đương nhiên sẽ không khiến anh dừng lại, mà còn gián tiếp khiến anh càng chìm sâu vào du͙© vọиɠ, bản năng đàn ông của anh dường như đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức trỗi dậy.
Anh cởi từng cúc áo trên người cô ra, để lộ đôi gò bông đầy đặn đẹp đẽ.
Lần đầu tiên anh có thể nhìn ngắm chúng kĩ đến như vậy, quả là rất quyến rũ...
Anh cúi thấp người, đầu lưỡi khẽ chạm vào một bên nhũ hoa, khiến cô không kìm được mà rêи ɾỉ.
" A...ư..."
Cô thở dốc, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, hai tay bấu mạnh vai anh.
Giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà Gia Khánh còn dám làm chuyện vô liêm sỉ này, còn ngay tại bệnh viện, thử hỏi xem còn chuyện gì mà anh không dám làm?
Cô chỉ vừa khỏe lên được một chút, bây giờ lại còn bị hành hạ bởi anh, đúng là mệnh cô quá khổ rồi...
" Bé con, anh chịu không nổi rồi..."
Cô trơ mắt nhìn anh, thực tâm không thể nào tin được chuyện anh đang và chuẩn bị làm.
" Đây là bệnh viện..."
" Là nơi công cộng, anh phải tự trọng một chút! "
Cô kiên định nhìn anh, tay nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo.
Gia Khánh uất ức nhìn cô, không nói không rằng đè cô xuống giường.
Thân hình to lớn của anh chắn ngay trước mắt, cô chưa kịp định hình thì quần áo trên người đều đã biến mất.
Anh từ tốn cởi bỏ áo sơ mi trắng, để lộ một thân thể nam tính quyến rũ.
Bàn tay thô ráp từ từ dịch chuyển xuống nơi cơ mật của cô, mân mê nó, khiến cô một lần nữa chìm vào hố sâu của du͙© vọиɠ.
" Ưʍ...Đừng mà..."
Cô nức nở cầu xin nhưng người đàn ông trước mặt lại không hề có ý định dừng lại.
" Em đang rất muốn...Đúng không? "
Cô nhăn nhó mặt mày, lắc đầu lia lịa.
Anh khẽ cười, xem ra tiểu yêu tinh này rất bướng bỉnh, cơ thể đã thể hiện rõ ràng ra như vậy mà lại còn chối?
Anh đặt "vị huynh đệ" của mình trước nơi ẩm ướt kia, ma sát nhẹ nhàng từ tốn, khóe môi cong lên hình vành cung, anh ma rãnh nói.
" Mau cầu xin anh..."
Cầu xin sao?
Anh muốn cô cầu xin cái gì?
Cô đã yếu ớt như vậy mà anh còn không buông tha, lại còn bảo cô cầu xin, có cái đầu của anh đấy!
Cơ thể cô nóng ran, cô khó chịu uốn éo người, vật dưới thân cũng vì thế mà đi vào.
" Ư..."
Cảm nhận được độ nóng của vật cứng nhắc kia, cô thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, từng biểu cảm quyến rũ kia đều rơi trọn vào tầm mắt anh.
Chết tiệt!
Anh thúc mạnh "vị huynh đệ" bên dưới vào sâu trong cô, khiến cô lập tức la lên.
" A! Sâu quá rồi..."
" Ưʍ..."
Anh ra vào nhẹ nhàng, bên trong cô thật sự rất khít.
" Thả lỏng ra một tí, đừng kẹp chặt anh như vậy..."
" Tiểu yêu tinh, anh chết vì em mất! "
Cảm giác sung sướиɠ cứ len lỏi khắp cơ thể anh, anh không kìm nén được mà liên tục chuyển động mạnh mẽ, căn phòng ngập tràn sắc xuân khiến ai nấy đều phải đỏ mặt.
Những âm thanh ám muội cứ vang dội khắp phòng, hai thân thể quấn lấy nhau không rời, cơ hồ quên mất đây là nơi công cộng.
Gia Khánh vẫn mạnh bạo chiếm lấy thân thể nhỏ bé dưới thân, khuôn mặt ẩn chứa vẻ thỏa mãn.
" Tiểu Chu, em thật đẹp! "
Dáng vẻ khi bị du͙© vọиɠ lấn át của cô quả thật rất quyến rũ, làm xao xuyến lòng người.
Anh tự hỏi, một cô gái đáng yêu thế này mà Trần Hạo lại nhẫn tâm vứt bỏ sao?
Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả...
Thời khắc này cô là của anh, mãi mãi về sau cũng sẽ là như vậy, không ai có thể cướp lấy cô, không ai có thể làm hại hay đυ.ng chạm đến cô, anh sẽ bảo vệ cô đến cùng!
Hai tay cô bấu chặt vào ga giường, mồ hôi nhễ nhại, đôi môi đỏ mọng không ngừng thốt lên những tiếng rên yêu kiều, cơ thể cứ mặc sức mà cho anh chơi đùa.
Vương Xuân Thành đến trước cửa phòng bệnh, vừa định mở cửa bước vào liền nhanh chóng khựng lại, khuôn mặt ửng hồng, hai con ngươi mở to, dường như không tin được những cái mình vừa nghe thấy.
Cậu im lặng, xoay người rời đi, đầu óc bỗng trống rỗng.
Xem ra thiếu gia của cậu đang tận hưởng những thú vui của cuộc sống...
Ba mươi phút đồng hồ trôi qua, bên dưới vẫn liên tục ra vào, dường như sắp lên đến đỉnh điểm, Gia Khánh lại càng dồn dập hơn.
" Hự! "
Gia Khánh gục xuống ôm chặt lấy thân cô, cơ thể cường tráng khẽ run lên.
" A..."
Cô ưỡn người, tay ôm lấy anh, khuôn mặt ửng hồng, bên dưới thân đã đón nhận lấy tất cả tinh hoa của anh.
Cô thở dốc, khuôn mặt vẫn còn vương chút sắc tình, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm ga giường.
Sau khi tỉnh táo hơn phần nào, cô đánh mạnh vào lưng anh, gằn giọng.
" Lưu manh! "
Gia Khánh cười khì khì, hôn nhẹ lên cổ cô.
Chưa đầy năm phút sau, vật dưới thân lại bắt đầu ***** ****.
Chỉ vừa kết thúc trận chiến, "cô bé" của cô vẫn còn rất nhạy cảm, đương nhiên vào tình huống này khó tránh khỏi khó chịu.
" Ưʍ...Lấy nó ra! "
Anh đen mặt, trong lòng thầm quở trách kẻ không có lòng tự trọng kia.
Bên dưới lại di chuyển một lần nữa, anh nhẹ nhàng kéo cô dậy, chất giọng khản đặc chứa đầy du͙© vọиɠ vang lên đều đều.
" Thêm một hiệp nữa nào. "
"!!!!"