Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 3: Phu quân tốt hay xấu

Ta không chút do dự ôm chặt Ngôn Mộc, sau đó dùng khinh công bay về ta muốn mạnh mẽ làm y. Y nhắm mắt lại, chỉ là thân thể càng ngày càng dính sát ta.

Tới lúc sắp rơi xuống, ta nhìn y mở to đôi mắt, sắc mặt hồng thấu nhìn mình, dáng vẻ không dám tin tưởng Ngôn Mộc chôn ở trước ngực ta, nói thật nhỏ "Phu quân, đừng ở trên cây."

"Ngôn Mộc sợ sao? Ta có võ công, bảo đảm có thể làm cho ngươi sảng khoái đến khóc."

Bị ta nói lời dâʍ đãиɠ lung tung có chút sợ hãi, ánh mắt y lộ ra bất an, sương mù trong con ngươi có chút ảm đạm.

"Phu quân, như vậy thân thể ta sẽ bị nhìn thấy."

Đó là lần đầu tiên ta thấy thần sắc bất an nhìn thấy sự tự ti của y, nhẹ tay xoa mái tóc dài màu đen của y, nhìn đáy mắt trong suốt phản chiếu ra cái bóng của mình.

"Ta có nói qua Ngôn Mộc rất đẹp hay chưa?"

Y khẽ ừ một tiếng, đôi mắt phảng phất hơi có gợn sóng hiện lên.

"Mặt Ngôn Mộc rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy ta chỉ cảm thấy trên cõi đời này tại sao có thể có một người đẹp tới như vậy, câu dẫn ta như vậy."

Tay của ta khẽ vuốt hai má Ngôn Mộc, mặc dù y không có trốn tránh, nhưng bên tai từ lâu đã xuất hiện một vệt màu hồng.

"Chỗ nào của Ngôn Mộc cũng rất đẹp, ta đặc biệt thích thưởng thức nó. Thân thể như thế đối với nam nhân khác trên đời ta cảm thấy rất không thích hợp, nhưng ở trong mắt ta lại rất rất yêu thích nó."

Tay của ta cách áo khoác mò vào ngọc nhũ của y, đôi môi càng khi nhẹ khi nặng gặm vành tai trắng nộn nộn, làm cho nó bị ta gặm cắn càng ngày càng đỏ tươi.

Thổi khí khẽ hôn vành tai, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: "Toàn bộ của Ngôn Mộc, ta đều yêu thích."

Y mở to hai con mắt nhìn ta, thân thể đã thanh tĩnh lại. Mặt y có chút đỏ bừng hiện lên từng vệt từng vệt sắc hồng. Thân thể y càng dán thật chặt trên người ta, ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú ta, phảng phất như đang nói hãy xâm chiếm y, mạnh mẽ đem y tiến vào trong thân thể của ta.

Cảm giác cách quần áo, có thể hơi rõ ràng phát hiện đầu v* đứng thẳng, ta nhẹ nhàng đè một cái, y liền mẫn cảm tới run rẩy, dịu dàng ôm lấy thân thể của ta.

Đầu ngón tay từ nơi vạt áo mò đi vào chỗ đầu nhũ yếu mềm mê người kia, Ngôn Mộc đã có chút hưởng thụ nhắm mắt lại, nhàn nhạt rêи ɾỉ từ đôi môi y tràn ra, làm dưới khố của ta toả nhiệt.

Tay của ta linh động vuốt ve núʍ ѵú, không nhẹ không nặng xoa nắn, kéo nhẹ nó nhưng không đến nỗi kéo đau y. Mãi đến khi ta lấy tay bao vây nơi tròn trịa, tay bao trùm ở phía trên, cũng không nắm được toàn bộ.

Ta có chút nôn nóng lôi kéo quần áo của y, khi áo khoác bị ta mở ra, ánh mắt của ta đã sớm bị câu dẫn rồi. Ngọc nhũ Ngôn Mộc đã bị ta nhào nặn từ trắng tới một mảnh đỏ ửng, đầu v* y mềm mại trắng như ngọc càng lộ ra đóa hoa anh đào màu hồng.

Ánh mắt của ta quá mức lộ liễu, Ngôn Mộc có chút xấu hổ hơi mở đôi con ngươi đen bóng, đầu v* bị gió thổi nhẹ hơi chập chờn phong thái, câu dẫn ta tới thoả thích chà đạp.

Tầm mắt của ta làm cho ngọc nhũ của y nổi lên đỏ bừng nhàn nhạt, nhìn qua phồng phồng, núʍ ѵú căng cứng câu dẫn ta. Non mềm trắng như tuyết trơn mượt dễ dàng nắm ở lòng bàn tay, mùi hương kia lúc ẩn lúc hiện thoang thoảng tản ra sức hấp dẫn dụ người.

Ta lè lưỡi, không chút nào ngoài suy đoán làm cho thân thể Ngôn Mộc run rẩy dữ dội, đầu v* đỏ tươi như tranh vẽ. Ta cực lực mυ'ŧ vào núʍ ѵú, làm càn gặm cắn, bên mép càng chà chà vang vọng tiếng nước, thanh âm kia làm cho y động tình khó nhịn làm phiền ta.

"Phu quân... Ân... Ân...."

Y mê loạn hô hấp, con ngươi từng tia từng tia hơi nước tràn lan, thân thể bị tìиɧ ɖu͙© vây quanh hành hạ tới khẽ run. Mái tóc dài màu đen theo y động tình lay động ở trong gió, từng sợi từng sợi sợi tóc buông xuống chỗ vυ' trước ngực y.

Ta mở ra dây buộc tóc của Ngôn Mộc, để cho sợi tóc của y tung bay ra. Ta nắm lên sợi tóc của y, dùng tóc của y đυ.ng vào đầu v* của y.

"Phu quân, đừng... Đừng mà

a..."

"A —— thật là nhột —— rất ngứa —— a..."

Ta cũng không buông tha y, dùng sợi tóc quét qua hai vυ' của y, để cho sợi tóc đâm vào đầu v* mẫn cảm làm y tê dại. Tay càng đè ép ngọc nhũ y, môi lưỡi cùng sử dụng vừa liếʍ vừa cắn vừa gặm, ta liều mạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt trên đầu nhũ y, cắn nuốt nụ hoa.

Như thế vẫn chưa đủ, khi ta nắm chặt ngọc nhũ của y, làm cho bọt nước hiện ra nơi đầu v* l*иg ngực dính vào trên l*иg ngực của ta, ta tận lực dùng l*иg ngực chạm vào thịt mềm trước ngực y.

L*иg ngực chuẩn bị chen vào ngọc nhũ, để đầu v* hơi ma sát xẹt qua khi mạnh khi nhẹ.

"A... Phu quân...Thật ngứa... Ân"

đầu v* của y bị ta cọ càng ngày càng cứng đến nỗi toả ra nhiệt, ta thưởng thức mị thái sắc tình của y, càng ác liệt nhào nặn xoa bóp hai vυ' y, trên đầu nhũ gảy nhẹ.

Ngôn Mộc không chịu nổi ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn ta, cơ thể hơi nhúc nhích làm cho mật huyệt đυ.ng tới dưới khố ta. Mặc dù quần áo ta còn hoàn chỉnh, vẫn có thể cảm giác được động tác của y.

Chỗ đó của ta cũng rất cứng, dưới động tác như có như không của y, càng ẩn nhẫn không được.

Ta hung ác mà nuốt đầu v* y vào khoang miệng, trắng trợn không kiêng dè đùa bỡn, tại nơi hai vυ' mẫn cảm qua lại đùa bỡn làm hai khỏa anh đào khéo léo sưng phồng, đầu lưỡi ấn xuống thù du triệt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ y.

"A —— a —— a —— phu quân..."

Thân thể y sau động tác của ta hoàn toàn xụi lơ như bùn, ta đỡ mới không có hoàn toàn tuột xuống.

Ngọc hành phun ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, ta lấy tay hứng được, bôi lên chỗ hậu đình của y.

Ngôn Mộc đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu v* lúc vừa nãy hiện ra mơ hồ, đôi môi khẽ nhếch thở dốc, đầu v* lay động lên xuống, hơi nước trong con ngươi mờ mịt, hai gò má vì tìиɧ ɖu͙© từ lâu hiện lên ửng hồng nhàn nhạt.

Y sợi tóc ngổn ngang, tầm mắt một mảnh mơ hồ, trên trán ẩm ướt, quần áo nửa mở áσ ɭóŧ chưa cởi ra, lộ ra bờ vai đẹp trắng như tuyết cùng giống như thân thể

mỹ lệ của y. Thân thể trong trắng lộ hồng do ngày hôm qua ta lưu lại dấu vết xanh tím.

Ta vươn ngón tay vuốt lên hậu huyệt của y, nơi đó nước chảy ra ẩm ướt, mị thịt bên trong huyệt tự động hấp thụ ngón tay của ta. Ta chỉ nhẹ nhàng lấy tay ấn xuống vị trí tuyến tiền liệt, thân thể Ngôn Mộc căng thẳng, thần sắc trên mặt thu lại.

Đợi ta dùng tới ba ngón tay, đùa nơi mẫn cảm của y, d*m thủy bên trong huyệt tràn lan ra, ta dùng một cái tay khác vuốt ve ngọc hành đã bắn tinh của y, song trọng giáp công khiến y triệt để không chịu nổi.

"A —— a —— a —— "

Vẻ mặt y triệt để hỏng mất, viền mắt đỏ lên tràn ra giọt lệ, nước mắt rơi xuống, lăn tới chỗ ngọc nhũ y. Nâng lên khuôn mặt nước mắt rơi như mưa, ta hôn khô nước mắt của y, y hơi mở con ngươi chứa hơi nước, đỏ bừng mặt không dám nhìn ta.

"Ngôn Mộc bắn, phu quân còn chưa có bắn, nơi này của Ngôn Mộc không phải rất hư không muốn ta tiến vào không?"

Không đợi y trả lời, cự căn đã sớm sưng lên toả nhiệt nóng tiến vào, đi vào cả cây.

"A... A... Phu quân... Thật lớn..."

Mới vừa cao trào qua, lại bị ta va chạm như vậy, không phải y có thể nhận được, ngọc hành y bị ta làm cho tiết ra một dòng chất lỏng trắng.

"Ngôn Mộc bắn, có phải là phu quân làm cho ngươi rất sảng khoái?"

"Phu quân." Y cúi thấp đầu, thẹn thùng chôn ở trong l*иg ngực của ta.

Ta biết y thẹn thùng, để y trên cây, tay đở lấy thân thể thon dài của y, dùng tay cởi ra quần áo của mình đặt ở trên cây.

"Tiểu phu lang đáng yêu hay xấu hổ của ta, mở chân ra một chút, để cho ta có thể dễ dàng thương yêu hơn."

Đó là lần đầu tiên ta xưng hô như vậy với y, dùng tay chống đỡ mặt, ngón tay nhưng không hợp lại, tuy rằng cá tính e lệ, nhưng sẽ thuận theo ta.

Nhìn y hơi mở ra hai cái đùi lớn, ta ôm eo y sát lại, rút ra cự vật sau đó chống đỡ đâm vào.

"A... A... Phu quân... Thật sâu a..."

Y dưới thân ta hoàn toàn bị mở ra, ta dùng cự vật nóng bỏng khổng lồ liều mạng cắm vào hậu huyệt của y, cuồng loạn thăm dò mỗi một điểm nơi mẫn cảm của y.

Ta đè phần eo của y, chạm vào chất lỏng tràn lan trên miệng huyệt, vách bên trong ấm áp căng mịn siết chặt, ta thoải mái thở ra một hơi.

Nhìn khuôn mặt dễ nhìn dưới ánh mặt trời của Ngôn Mộc, y nhắm mắt lại mặt mày đều là xuân sắc, trêu ghẹo người đến cực điểm. Ta đột nhiên ôm lấy y, làm cho thân dưới y ngồi ở trên eo ta, cái mông để trên cây, rút ra cự vật, sau đó không thể chờ đợi được nữa thế như chẻ tre trong cơ thể run rẩy dữ dội đâm vào.

"A... A... A..."

"Quá sâu... A... Phu quân..."

"Không nên đυ.ng a... Thật lớn a... Sắp bị đâm thủng..."

Y triệt để vỡ ra, chưa từng thấy qua thần sắc như vậy của y, co ro dưới thân ta, ngọc hành nhả ra từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Ta làm y tới thần trí mơ hồ, ngọc nhũ trước ngực theo động tác mạnh của ta lay động không ngừng, cây cối chít chít vang vọng.

Đôi mắt đẹp của y lấp lóe, dưới sự lay động theo bản năng ôm chặt ta, lại làm cho ta dương v*t đi vào càng sâu, tiếng rên rĩ vỡ vụn tiếng thét chói tai tràn ngập bên tai của ta, tìиɧ ɖu͙© trong mắt hiển lộ hết ra.

Ánh nắng chiếu xuống, đôi mắt mắt đẹp tình sắc hơi nhìn ta, mặt mày tất cả đều là vẻ kiều mị sau khi bị người mạnh mẽ thương yêu. Từng tia từng tia trêu ghẹo mị nhân, đôi môi bị ta chà đạp đến sưng tấy hơi mở ra, sợi tóc lay động ngổn ngang độ cong

đung đưa theo gió, hai vυ' rung động sâu sắc thêm run lên thêm một chút, mềm mại trắng mịn như tuyết hiện ra đầu v* màu đỏ đứng thẳng, núʍ ѵú hiện ra ánh nước, đẹp làm cho người ta không thể dời đi ánh mắt.

Khi ta cuối cùng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào bên trong hậu đình của y, y thở dốc liên tục, âm thanh dĩ nhiên cũng khàn khàn.

Chỉ là rốt cuộc ngọc hành phun không ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chậm rãi chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, ta không nhịn được bật cười đùa y.

"Ngôn Mộc, sao bắn nướ© ŧıểυ cơ chứ?"

Mặt của y vốn bị tìиɧ ɖu͙© chơi đùa hồng thấu, lúc này không nhìn ra y đến cùng có bao nhiêu ngượng ngùng, hàm răng của y cách y phục nghiến răng nghiến lợi cắn trên bờ vai của ta, nhưng đến cùng không có bao nhiêu khí lực, chỉ hơi đau đớn càng làm cho ta cười đến híp cả mắt.

"Có người."

Ta đột ngột mở miệng làm cho thân thể y căng thẳng, trên mặt thần sắc căng thẳng nhìn xa xa, ta thừa dịp y không chú ý rút cự vật ra, sau đó đi vào cả cây.

"A... A... A... Phu quân... Xấu xa a..."

Ngọc hành của y bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chất lỏng màu vàng nhạt triệt để phun ra trên quần áo của ta, lần này ta triệt để nở nụ cười.

"Nơi này rất bí mật, sao có thể có người? Ngôn Mộc xinh đẹp chỉ có thể cho ta nhìn."

Vẻ mặt có chút ảo não, sau đó y dựa đầu vào trên bả vai ta an ổn điềm tĩnh híp mắt, dịu ngoan bình phục hô hấp.