Vết Sẹo Cũ

Chương 40

Edit:

OhHarry

***

【 Hôm nay có một ông già đến rồi mỉm cười hỏi rằng liệu tôi có biết tên loại bánh ngọt ngoài việc sở hữu vẻ ngoài đáng yêu ra thì chẳng còn điểm gì đặc sắc không, tôi nói mình không biết, sau đó ông trả lời: “Macaron đấy.” 】

Sau khi ly hôn, Hướng Bình phân chia tài sản với Thường Tinh Trạch, ngoài ra, số tiền phải bồi thường cho tôi và nhà cung cấp không hề nhỏ đã khiến hắn ta đi tới bước đường cùng và buộc phải bán đấu giá Hứa Mỹ Nhân để trang trải.

Lương Thu Dương đưa ra nhận xét: “Vừa lắm, tự làm tự chịu thôi.”

Báo tin Hướng Bình bán Hứa Mỹ Nhân xong, cậu bắt đầu dò hỏi tôi chuyện giữa nhà họ Chu và nhà họ Nguyễn.

Cậu không ngờ tên Omega cướp bạn trai của Ổ Thiến lại chính là Chu Ly, còn cảm thán với tôi vì có một ông anh kế ghê gớm như vậy.

Cậu ấy không biết Chu Ly vốn vẫn ranh ma từ trước tới giờ, trình độ lừa bịp của anh ta đã đạt đến mức thượng thừa.

Tôi cũng từng hứng chịu một cú đâm đau điếng người từ sau lưng của anh ta.

Tám nhảm xong, Lương Thu Dương lại thấy hơi lo: “Nhưng Mộng Bạch nói nhà họ Nguyễn và Hạ Thịnh có mối quan hệ cạnh tranh gay gắt, bây giờ Chu Ly kết hôn với thiếu gia nhà họ Nguyễn, cậu ở nhà Tống Bách Lao có bị làm khó không?”

Bị làm khó thì không, mà với cả thái độ và cách cư xử của người kia trước nay cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Cứ lằng nhằng, kéo dài thời gian không chịu ly hôn khiến tôi không đoán được Tống Bách Lao đang có tính toán gì trong đầu.

Tôi dẫn Tống Mặc xuống núi, không đề cập đến việc ly hôn mà chỉ lơ đãng đáp lại cậu bằng hai từ “vẫn ổn” rồi mau chóng lái qua chuyện khá.

“Cậu với Lac Mộng Bạch thân nhau quá nhỉ, gọi người ta là “Mộng Bạch” cơ đấy?”

Tính cách Lương Thu Dương vừa bộc trực lại cẩu thả nên không nhận ra tôi đang cố tình né tránh chủ đề, mà chỉ vui vẻ chia sẻ cho tôi nghe những điều nhỏ nhặt giữa cậu với Lạc Mộng Bạch.

“Ôi trời vẫn bình thường thôi, cả tôi và chị ấy đều bận nên thỉnh thoảng gọi điện trò chuyện đôi ba câu cùng nhau ấy mà….” Vài lời ngắn ngủi nhưng vắt ra cả mật, tôi còn tưởng tượng được vẻ mặt cười toe toét của cậu ấy ở đầu kia điện thoại nữa kìa.

“Hôm qua chị ấy gửi cho tôi một lọ nước hoa mùi cam Bergamot và đàn hương trắng.”

Tôi không nhịn được kêu “Ô” một tiếng, nếu nhớ không lầm…..

“Pheromone của cậu là mùi cam Bergamot đúng không? Thế có khi đàn hương trắng là của Lạc Mộng Bạch đấy nhỉ?”

Hương pheromone đan lẫn vào nhau, món quà này đúng thật vừa mập mờ vừa quyến rũ.

Lương Thu Dương xấu hổ bộc bạch: “Tôi vừa mới nói mùi pheromone của mình với chị ấy, không ngờ chị ấy lại gửi nước hoa đến tặng.”

“Chắc chị ấy thích cậu rồi.” Tôi mỉm cười, “Chúc mừng nhé.”

Tôi vừa đi vừa nghe Lương Thu Dương kể về những rắc rối trong tình yêu của cậu nên chẳng mấy đã gần tới ngã ba đường vào dinh thự nhà họ Tống. Khi tôi và Tống Mặc bước bậc thang để xuống đường thì thoáng trông thấy một chiếc xe hơi sang trọng màu đen quen thuộc dừng ở chòi canh, là xe của Tống Bách Lao.

Bảo mai mới về nhưng giờ đã thấy mặt.

Tôi thu lại nụ cười rồi nói với Lương Thu Dương: “Tôi có chút việc, cúp máy trước đây.”

Lương Thu Dương đang kể hay thì phải dừng lại: “….. Ừ, lần sau nói tiếp vậy, lát tôi cũng phải lên biểu diễn rồi. Còn về Hứa Mỹ Nhân, nếu cậu muốn đấu giá nhưng thiếu tiền thì cứ gọi tôi, tôi cho cậu mượn.”

Bạn thân bảy năm có khác, tôi chưa nói gì mà cậu đã nắm chắc được suy nghĩ trong đầu tôi. Nhưng tôi không cần phải vay tiền cậu.

Trước đây tôi không định sử dụng số tiền mà Ninh Thi đưa cho, dù sao tôi kết hôn cùng Tống Bách Lao cũng chỉ bởi muốn nhận lại con chứ không phải vì hai mươi triệu kia. Nhưng giờ Hứa Mỹ Nhân đang đối mặt với tình trạng khủng hoảng, tôi thật sự không muốn tâm huyết cả đời của thầy bị đổ sông đổ bể nên mới có ý định sử dụng số tiền này.

“Ừ.”

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và s1apihd.com Hải Đường Lê Hoa.

Cúp điện thoại, tôi nắm tay Tống Mặc, chầm chậm men theo đường núi đến chòi canh gác.

“Xe của bố.” Tống Mặc chỉ đường xe chạy.

“Đúng rồi.” Khi đi qua chiếc xe màu đen, tôi không dừng lại mà bước thẳng qua lối dành cho người đi bộ cạnh chòi canh.

Tống Mặc ngơ ngác ngoái đầu ra sau: “Sắp đến rồi.”

Cậu bé vừa nói dứt lời thì đầu xe đen bóng đã lướt qua và duy trì ở tốc độ chậm chạp để hàng ghế sau đi song song với tôi.

Cửa sổ hạ xuống, người ngồi trong xe lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe.”

Tôi mặc kệ hắn, tự mình đi tiếp.

“Hai người lên núi à?”

Có lẽ hắn thấy hướng chúng tôi vừa đi xuống nên mới hỏi.

Thật ra tôi cũng hơi thắc mắc, nếu trước đây hắn đã mua nguyên đỉnh núi để làm nhà thì sao lại để một đạo quán lụp xụp làm hàng xóm?

Đạo quán kia trông như có thể đổ sập bất cứ lúc nào mỗi khi gió nổi, ngày thường cũng không có bất kỳ khách hành hương nào ghé thăm, mà chỉ có mỗi ông đạo sĩ tinh thần lạc quan, nhanh mồm nhanh miệng sống ở đó.

“Ninh Úc.” Thấy tôi làm ngơ, Tống Bách Lao bình tĩnh gọi tên tôi như đang cảnh cáo.

Tôi không muốn nói chuyện với hắn mà bế Tống Mặc lên rồi tăng nhanh tốc độ bước chân để cho hắn thấy rõ, tôi cũng là con người, cũng biết nóng nảy, tức giận.

Tống Bách Lao cực kỳ bực bội trước hành động của tôi, hắn im lặng một lúc rồi chợt cất giọng.

“Lái xe!”

Cửa sổ xe lại được nâng lên, chiếc xe tăng tốc, lướt thẳng qua chúng tôi, hướng tới con đường núi quanh co phía trước.

Tống Mặc được tôi bế vào lòng không nói tiếng nào, lúc sắp về đến nhà cậu bé không nhịn nổi nữa mới dè dặt hỏi: “Bố mẹ lại cãi nhau ạ?”

Tôi há hốc miệng, không biết phải trả lời thế nào.

“Mặc Mặc, không phải mẹ nói sẽ đưa anh trai đến gặp con sao?”

Đôi mắt đen của Tống Mặc hơi sáng lên, cậu bé giãn hàng mày ra, gật đầu thật mạnh, “Vâng, bí mật của hai mẹ con mình.”

“Nhưng giờ anh trai không đến được rồi, mẹ xin lỗi con nhé.” Tôi kiên nhẫn giải thích cho cậu bé, “Anh trai đã tới một nơi rất xa, bởi vì xa quá chúng mình không đến được nên không có cách nào để gặp anh.”

“Sao không đi máy bay ạ?”

Tôi lắc đầu: “Máy bay cũng không đến được, anh trai ở một nơi rất xa rất xa trên bầu trời cơ.” Tôi chợt nghĩ ra cách giải thích phù hợp, “Giống như Hoàng Tử Bé vậy, cuối cùng cậu trở về hành tinh của mình và sống bên bông hoa cậu yêu thương nhất.”

Tống Mặc nhìn tôi, đánh úp một câu khiến tôi không trở tay kịp: “Nhưng mà Hoàng Tử Bé chết rồi.”

Tôi đờ người trong thoáng chốc, không cử động được chân cũng không mở miệng nói chuyện được.

Tống Mặc nói tiếp: “Bố bảo Hoàng Tử Bé chết rồi, chết thì linh hồn mới bay lên trời.” Cậu bé cắn môi, hỏi tôi: “Thế nên anh chết rồi ạ?”

Cậu bé chỉ mới năm tuổi, tôi biết đứa nhỏ không cố ý, cũng biết đứa nhỏ không hiểu ý nghĩa thật sự của cái chết. Nhưng đối diện với sự thẳng thắn này, tôi vẫn thấy tim mình quặn thắt và bị khó thở trong thoáng chốc.

Nỗi đau đến một cách bất ngờ, thô bạo và trực tiếp khiến người ta ngã lòng, chỉ muốn chết quách cho xong.

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Ừ, anh…. Chết rồi.”

“Thôi vậy.” Vẻ mặt Tống Mặc trở nên buồn bã, “Con chết rồi đi tìm anh chơi cũng được….”

Tôi cuống quýt che miệng cậu bé lại: “Nói bậy nào!”

Cậu bé sửng sốt, chớp đôi mắt to.

Tôi buông tay ra, nghiêm nghị nói: “Từ ‘chết’ không được dùng tùy tiện cho người sống, càng không được áp lên bản thân mình, sau này con không được phép nói như thế nữa, hiểu chưa?”

Đây là lần đầu tiên tôi dạy bảo với cậu bé bằng giọng điệu này, cậu bé có vẻ sợ hãi nên không nói nữa mà chỉ gật đầu lia lịa.

Tôi bế Tống Mặc vào nhà nhưng không trông thấy Tống Bách Lao đâu, mợ Cửu nói hắn vừa về đã vào ngay phòng làm việc.

Tôi bảo mợ Cửu mình muốn ăn tối trong phòng ngủ, mợ nghe xong thì hơi khó xử.

“Nếu không tiện thì không cần chuẩn bị bữa tối cho cháu.” Tôi nói.

“Sao thế được, tối hôm qua cậu đã không ăn rồi.” Bà thấy tôi kiên quyết nên chỉ đành thở dài, “Tôi biết rồi, tôi sẽ kêu người mang cơm vào phòng ngủ cho cậu.”

Những lúc Tống Bách Lao ở nhà, tôi chỉ trốn trong phòng, đợi hắn đi rồi thì mới ra ngoài. Không chọc tức hắn, và cũng chủ để tránh tranh chấp với hắn một lần nữa.

Mấy ngày sau đó, chúng tôi không can thiệp vào chuyện của nhau, sống bình yên dưới một mái nhà như những người xa lạ.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và s1apihd.com Hải Đường Lê Hoa.

Tôi bắt đầu bận rộn với việc đấu giá Hứa Mỹ Nhân.

Hướng Bình thực hiện hình thức đấu giá qua mạng, những người tham gia đấu giá được giấu tên trong suốt quá trình, sau khi đấu giá Hứa Mỹ Nhân thành công, tôi không phải gặp Hướng Bình mà chỉ cần ký hợp đồng với công ty đấu giá.

Tôi đã đi đổi chi phiếu và đăng ký username trên trang web, giờ chỉ còn việc chờ đến ngày đấu giá.

Vào ngày đấu giá, do mạng trong phòng ngủ không tốt nên tôi đã ra phòng khách ngồi để bắt được sóng mạnh hơn.

Nhà đấu giá là một người đàn ông trung niên, sau ba phiên đấu giá cuối cùng cũng đến lượt “Hứa Mỹ Nhân”.

Ban đầu tôi tràn đầy tự tin và không có nhiều áp lực, dù sao Hứa Mỹ Nhân chỉ có giá trị dựa theo mặt tiền của cửa hàng, số tiền tôi có chắc chắn đủ để mua mười cửa hàng như vậy. Nhưng khi đấu giá, tôi phát hiện sau mỗi lần mình trả giá sẽ luôn có người chạy theo trả với số tiền lớn hơn. Cửa hàng sắp qua con số năm triệu, hoàn toàn vượt quá giá trị của mảnh đất.

Đối phương kiên quyết muốn thắng, thậm chí không ngần ngại ra giá.

Giá đưa ra ngày càng tăng lên, ngay cả người đấu giá cũng hơi sửng sốt.

“Sáu triệu tám trăm ngàn, có ai ra giá cao hơn sáu triệu tám trăm ngàn không?” Ông ta giơ búa đấu giá lên cao và chuẩn bị đập xuống.

Tôi lo đau đáu, cắn răng bỏ thêm hai trăm ngàn vào.

“Bảy triệu! Số 06 trả bảy triệu. Số 12 có định theo không?”

Người đấu giá chưa kịp dứt lời thì trên màn hình hiện lên dòng chữ “mười triệu”, đối phương trực tiếp vung thêm ba triệu. Tôi nắm chặt tay, xác định chắc chắn rằng người kia khăng khăng giằng co đến cùng. Dù tôi có ra thêm nhiều hay ít thì đối phương nhất định sẽ vung vào một số tiền rất lớn.

“Mười triệu lần một, còn ra giá nữa không?” Người đấu giá phấn khởi giơ búa lên, “Mười triệu lần hai! Mười triệu…. lần ba!”

Ông ta gõ mạnh chiếc búa xuống, pháo hoa bắn ra trên màn hình để chức mừng phiên đấu giá diễn ra thành công.

Hứa Mỹ Nhân…… cuối cùng lại rơi vào tay người khác.

Tôi không cam lòng, nhìn chằm chằm vào con số “mười triệu” kia, đột nhiên không khống chế được cảm xúc, quăng thẳng chiếc laptop xuống sàn.

Dưới sàn nhà được trải một tấm thảm dày nên laptop không có chỗ nào bị sứt mẻ, nhưng màn hình máy tính bị gập vào đã che giấu đi hoàn toàn con số khiến đầu óc tôi mệt nhoài.

Tôi nhắm mắt, vùi mặt vào lòng bàn tay, nỗi thất vọng và chán nản ập tới.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ tôi chỉ là một thằng vô tích sự….. Đến việc đơn giản như bảo vệ Hứa Mỹ Nhân tôi cũng không làm được.

“Choang — —!”

Tiếng vỡ vụn của đồ sứ thình lình vang lên kéo tôi trở về thực tại, tôi bàng hoàng, ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay và nhận ra âm thanh đó phát ra từ phòng mình, tôi bật dậy khỏi ghế sô pha rồi chạy với tốc độ nhanh nhất về phòng ngủ.

Tôi thở hổn hển chạy đến trước cửa phòng ngủ, tấm rèm gạc bị gió lay động bay lất phất vào phòng. Tống Mặc ngơ ngác đứng bên bậu cửa sổ, dưới chân là chậu sứ vỡ tan tành, bùn đen và cả cây xấu hổ trơ rễ đang co rúm lại.

Đầu óc trở nên trống rỗng, tôi lao tới đẩy Tống Mặc ra, chân tay luống cuống không biết phải làm sao với mớ hỗn độn dưới sàn.

Muốn gom đất và trồng lại cây, nhưng đầu óc rối bời không rõ phải làm gì trước.

“Mẹ, mẹ…..”

Tống Mặc hoảng sợ vì bị tôi đẩy ngã xuống đất.

Tôi nhắm mắt lại, chống tay lên sàn nhà rồi nhỏ giọng nói: “Con ra ngoài trước đi.”

Bây giờ tôi không có thời gian để an ủi thằng bé.

Tống Mặc nghẹn giọng: “Mẹ ơi, con không cố ý…..”

Tôi kiểm soát được âm lượng, nhưng không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân: “Đi ra!”

Tống Mặc im bặt, chỉ dám nức nở hai tiếng rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Tôi vừa ngồi quỳ trước chậu cây vỡ tan vừa gom lại bùn đất vương vãi, đáy mắt nóng bừng lên. Tôi dừng lại, chớp mắt mất một hồi lâu để hơi nước biến mất.

Sau đó, tôi ra hoa viên xin người làm vườn chậu hoa mới rồi trồng lại câu xấu hổ. Nhưng vì bị rơi mạnh xuống đất nên nó hơi ủ rũ héo úa, không biết có sống được không.

13/11/2020