Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 27: XIN LỖI. THẬT SỰ...RẤT XIN LỖI ANH

..Từ bé đến giờ, chưa bao giờ, tôi được nghe lời nói nào lại ngọt ngào đến thế. Trong đôi mắt anh, chỉ có duy nhất hình ảnh của tôi, lời nói của anh, đong đầy tình yêu dành cho tôi. Không gian này, dường như cũng chỉ dành cho chúng tôi mà thôi. Trong giây lát, trái tim tôi dường như cũng đang gọi tên anh...

Tôi ra khỏi thang máy rồi đi sang bên kí túc xá nam. Trong trường lúc này hầu như không còn ai, học sinh ở kí túc xá cũng ra canteen ăn trưa hết cả rồi nên rất yên ắng. Tôi đi khẽ về phòng Đình Phong, gọi cửa hai lần không thấy trả lời nên mới tự ý mở cửa bước vào. Tôi thấy anh đang nằm ngủ trên giường.

Hình như là anh đang ngủ rất say, tôi nghĩ vậy, thế nên có người lạ (là tôi) vào cũng không biết. tôi đến bên cạnh giường anh rồi ngồi xuống. Không hiểu sao tôi lại không nỡ làm anh tỉnh giấc, chắc là vì thấy anh đang ngủ ngon quá chăng.

Quả thật là nhìn cái cách anh ngủ rất đang ghen tị. Anh nằm trong chăn, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày thư giãn hết cơ. Nhìn anh ngủ như một đứa trẻ không phải lo lắng bất cứ điều gì, thanh thản và bình yên đến lạ. Anh lúc ngủ lại còn hiền lành và đẹp hơn nữa, chỉ khác thiên thần là vì anh không có cánh thôi.

Tôi ngồi lặng yên ngắm nhìn anh ngủ, còn không dám thở mạnh vì sợ làm anh tỉnh giấc. Không biết có phải lâu rồi anh mới được ngủ không mà lại có thể ngủ thoải mái như thế này được nhỉ. Mà chắc tại vì đội bóng của anh đã vô địch rồi nên anh mới thϊếp đi ngon lành thế này. Không hiểu sao lúc anh báo tin cho tôi chiến thắng của đội anh bằng giọng vô cùng phấn khởi, tôi lại cũng vui đến thế. Nói thực là tôi có biết gì về bóng rổ đâu, không biết tẹo nào (tuy đã nghe qua Tiểu Phần nói), vậy mà khi thấy anh vui như thế, tôi cũng không thể không vui lây. Người ta thường nói khi một người quan trọng với bạn cảm thấy hạnh phúc thì bạn sẽ hạnh phúc gấp đôi, thế còn khi người đó buồn thì với bạn, nỗi buồn đó tưởng chừng như nhân bốn đó sao. Đình Phong thì đúng là một người rất quan trọng với tôi rồi.

Thực ra, tôi chưa từng một lần suy nghĩ cẩn thận về mối quan hệ giữa tôi và Đình Phong cả, chưa một lần. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy như tôi đã thích anh mất rồi. Được anh quan tâm, ân cần, chăm sóc, tôi rất vui. Nhìn anh buồn, tôi rất buồn. Ở bên anh, rất nhiều khi con tim tôi loạn nhịp. Thậm chí, chẳng có lúc tôi chỉ muốn bên anh mãi không rời đó sao. Những cảm xúc đó, nói là tôi không dành tí tình cảm đặc biệt nào cho anh thì đúng là không thể tin được.

Nói vậy thôi chứ tôi rất yêu anh mà, tình yêu dành cho một người anh trai luôn đối xử rất tốt với tôi, người anh trai không hề có quan hệ huyết thống nhưng lại có thể nhận ra được nỗi buồn trong nụ cười gượng gạo của tôi. Phải, tôi coi anh như người anh trai thật sự của mình vậy. Mà có khi nếu tôi có anh trai, tôi cũng sẽ chẳng thế nào yêu nhiều như tôi yêu Đình Phong đâu, nói thật sự đấy!

Và có lẽ, Đình Phong cũng coi tôi như em gái của anh vậy!

Tôi nghĩ rồi khẽ cười thầm, quay ra nhìn anh vẫn đang ngủ say, không biết anh mơ gì mà lại còn cười nữa, nhìn dễ thương quá đi. Tôi mím môi cười, đang định đưa tay véo má anh thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu. Giật mình, tôi vội thu tay lại. Vừa lúc, Đình Phong mở mắt và nhìn ngay thấy tôi đang ngồi cạnh.

Tôi nhoẻn cười:

_Anh tỉnh rồi à, Đình Phong.

_Ơ, vịt con, em đến lâu chưa, hic, anh ngủ quên mất. Đợi anh tí nhé.

Đình Phong nói rồi mới cầm lấy cái điện thoại và nghe máy. Ra là bạn trong đội bóng của anh, tôi đoán vậy vì hình như là bảo anh đi ăn mừng gì đó mà, chắc là vì chức vô địch, nhưng Đình Phong lại từ chối. Thấy anh kết thúc cuộc gọi, tôi mới hỏi.

_Sao anh không đi?

_Anh không thích, có gì thú vị đâu. Anh...chỉ muốn nghe lời chúc từ em thôi.

_Hi, chúc mừng anh nhé, vô địch trong nước rồi, giỏi lắm. – tôi giơ ngón tay cái lên, làm mặt bái phục.

_Chúc mừng suông thế thôi à?

_Thế anh còn muốn gì nữa đây?

_Đây – anh bỗng chỉ tay vào má – thơm anh một cái.

_Eo, không được, thế thì lợi dụng quá à nha.

Tôi lè lưỡi trêu anh rồi cười toe toét. Anh cũng cười. Rồi anh kéo tôi ngồi lại gần anh, cả hai cùng dựa lưng vào tường. Anh còn cứ nhìn tôi nữa chứ, ngại ơi là ngại.

Đình Phong ngắm tôi hồi lâu rồi quay đi, tay cầm cái vòng chữ thập tôi tặng, mân mê một lúc lại quay sang tôi, thật thà:

_Lúc thi đấu anh chỉ nghĩ đến em.

_Thật không? – tôi đỏ bừng mặt. Nghĩ là anh đang đùa nhưng sao vẫn...ngượng.

_Thật chứ, lúc nào...cũng nghĩ đến em.

_Đình Phong...

Anh nói với giọng rất lạ làm tôi không khỏi lo lắng, mặc dù chẳng biết mình lo lắng vì điều gì nữa, hình như anh không đùa >.