Có Lẽ... Là Định Mệnh…

Chương 15

Hôm sau nó ra viện….nó xin phép về nhà mẹ đẻ…bà Lan biết con dâu buồn nên cũng đồng ý…Nó muốn được bình tâm lại…Nhìn nó xanh xao ba mẹ nó xót xa lắm nhưng không dám nói ra…chỉ biết chăm sóc nó…..Ken cũng tới thường xuyên…nhưng nó không chịu về….Đến khi mẹ chồng gọi sang nó mới miễn cưỡng đi về….

Ken chăm sóc nó rất chu đáo nhưng sao nó thấy vô nghĩa quá…tim nó đã lạnh…tình yêu ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi…giờ nó chỉ nghĩ về đứa con thôi…

Nó đưa cho Ken tờ giấy:

_Anh ký vào đi…giải thoát cho cả hai!

_Em nói thế là sao?

_Chúng ta ly hôn…..

_Anh đã nói anh sẽ sửa sai mà…em không cho anh cơ hội sao?

_Tôi có thế tha thứ mọi chuyện nhưng chuyện anh không tin tưởng tôi thì không bao giờ….sống mà không tin nhau thì sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra…tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nữa…tốt nhất là kết thúc để mỗi người tìm được cuộc sống mới ….Hơn nữa anh nghĩ ngôi nhà này đã đem lại cho tôi những gì?Tôi sống không có 1 ngày vẻ…anh hận tôi, mấy tháng qua coi như tôi đã trả xong nợ cho anh!

_Anh không ký….Em không nghĩ cho con sao?

_Con?Nó là con tôi…tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo…anh không phải lo…

_Em…..Dù sao anh cũng không ký…

_Coi như tôi xin anh …thời gian qua tôi đã cố gắng để anh tha thứ cho sai lầm trước kia nhưng càng cố gắng tôi càng đau…giờ anh hãy buông tha cho tôi…..

_Anh xin lỗi…..anh là một thằng tồi…..em đừng như thế nữa…anh đau lắm….

Ken ôm nó vào lòng…cả 2 cùng khóc….

_Chỉ tại anh quá yêu em nên anh mới cư xử ngu ngốc như thế….anh không cố ý đâu….anh chỉ muốn mình như ngày xưa thôi….

Nó đẩy Ken ra….

_Nhím của 7 năm trước đã chết rồi và Ken của 7 năm trước cũng đâu còn nữa…cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm….

_Em hận anh…anh sẽ chịu nhưng xin em nghĩ tới ba mẹ họ sẽ ra sao nếu chúng mình chia tay?Rồi con sẽ ra sao khi không có cha…Em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa…..

Có nên không?nó sợ tim nó sẽ đau thêm một lần nữa..nó sợ đổ vỡ…sợ tất cả mọi thứ……Nhưng ba mẹ thương nó như con gái nó không thể nào làm ông bà đau lòng được, không thể nào mang đứa cháu chưa ra đời đi xa…không thể chia cắt tình cha con được…như thế qua tàn nhẫn….

** **

Nó chấp nhận thỏa hiệp….nó không muốn vì bản tính trẻ con của nó mà bao nhiêu người phải khổ theo…..hay hơn hết vì nó biết chắc chắn rằng người duy nhất anh yêu là nó…..dù có phủ nhận thì đó là lý do bao nhiêu năm qua Ken sống như thế….

Có lẽ nó đã sai khi nghĩ mọi chuyện phức tạp quá….7 năm trước cũng vì thấy Ken gặp lại Linh nó mới bỏ đi thì 7 năm sau vì cớ gì nó có quyền chất vấn, giận dỗi khi Ken phản ứng như thế khi thấy vợ mình ngồi cùng một người con trai khác….. trong tình yêu hình như cả 2 cùng ích kỷ như nhau…..

Thấy nó không bàn tới chuyện ly hôn, Ken cũng yên tâm…công việc của nó lúc nào cũng bận….ba mẹ 2 bên đều nói nó nên nghỉ một thời gian nhưng nó không nghe….nếu bắt nó ở nhà như thế chắc nó buồn chết mất…..

Chiều Ken tới đón nó, nhưng nó vẫn ương bướng đi bộ…anh đi đằng sau nó, nó vội vã sang đường nhưng ở đâu một chiếc xe lao nhanh tới

_Nhím!Cẩn thận….

Anh vội chạy tới đẩy nó ra….Chiếc xe phanh kít…..anh không tránh kịp……Quay đầu lại, nó chỉ thấy anh ngã dưới đường…..

Bệnh viện:

Nó chạy theo xe đẩy mà nước mắt cứ rơi:

_Anh!Anh không thể bỏ em được…anh phải sống vì em, vì con…..anh dậy đi…..Em không cho anh ngủ nữa…..

Nó chạy theo xe cho tới khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại

Đèn bật sáng, 2h đồng hồ, nó như lặng đi….giá như nó nghe anh lên xe, giá như nó không bất cẩn…giá như anh đừng cứu nó……Anh không thể có chuyện gì được nếu không em sẽ sống sao??

_Quỳnh sao vậy con?

Bà Lan vội vã tới…

_Mẹ ơi, tại con nếu anh ấy không đẩy con ra thì…..nó lại khóc…..

_Thôi, con bình tĩnh đi…nó sẽ không sao đâu…..

_Tại con..tại con…..

Nó cứ nói rồi ngất đi……

Tỉnh dậy, nó thấy mẹ nó ngôi bên cạnh:

_Mẹ, anh Ken đâu rồi?Anh ấy đâu rồi?

_Phẫu thuật xong rồi nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại

_Con phải tới chỗ anh ấy….

_Con chưa khỏe đâu, cẩn thận đấy….

Nó giật đường ống truyền nước ra…vội bước đi…..

Trước mắt nó là anh…băng trắng quấn đầu…anh vẫn ngủ….

_Em đã bảo không cho anh ngủ cơ mà…sao anh không nghe em….anh dậy đi….

Nó lay tay Ken nhưng vô ích….Nó cứ ngồi khóc như thế….

_Anh tỉnh lại đi…nếu anh có chuyện gì em sẽ sống sao???

Bà Lan đã đến tự bao giờ….2 đứa vẫn như trẻ con…yêu thương nhau như thế mà cố tình làm đau người kia…để đến lúc này mới chịu sống thật với mình…..

_Con về nghỉ đi, giữ gìn sức khỏe con ạ…

_Con không sao đâu, con phải ở bên anh ấy….anh ấy cần con…….

_Nó không sao đâu_Bà Lan nói thế nhưng lòng vẫn như lửa đốt…hơn ai hết bà biết giờ phải bình tĩnh…..

_Mẹ về nghỉ đi…con ở đây….

** **

_Tại sao anh phải cứu em…đáng lẽ ra người nằm đây phải là em…..tại sao???Anh ghét em lắm cơ mà???Anh dậy đi…….anh không tỉnh dậy là em bỏ mặc anh luôn đó…..

Nó cứ ngồi đó rất lâu, không ăn uống gì,2 ngày trôi qua….Ken vẫn chưa tỉnh……nó gầy đi thấy rõ……vẫn ngồi bên giường bệnh…

_Ngày ấy, em không muốn đi đâu…nhưng em cứ nghĩ anh vẫn yêu cô ấy….7 năm em vẫn không quên được anh…..chỉ ước có thể về bên cạnh anh để mình lại hạnh phúc….nhưng em sợ…sợ anh đã thực sự quên em…..Em xin lỗi, tại em…….

Nó gục đầu khóc…bất chợt có bàn tay lau nước mắt cho nó:

_Sao lại khóc thế?Anh không sao đâu!

_Anh_nó mừng rỡ…..Rút cục anh cũng tỉnh rồi…….

_Đừng khóc……

_Sao anh phải cứu em?Anh cứ để em bị xe tông đi….

_Nói vớ vẩn…..anh không cho phép em nói thế…..Tất cả là tại anh nếu anh không ghen tuông, anh không cố chấp thì em đã không phải khổ như thế…anh xin lỗi….

_Anh không có lỗi…tất cả là tại em…từ đầu là do em sai….Nếu em tin vào tình yêu của chúng ta, em đã không ra đi, đã không làm cả 2 phải khổ suốt thời gian qua…..Em xin lỗi….

_Em muốn anh phải khóc sao?Đừng thế nữa….

_Em có khóc đâu…..

_Chúng ta trở về 7 năm trước nhé…Anh sẽ là người duy nhất bảo vệ em suốt đời…..

_7 năm trước mình đâu có em bé hả anh?Nó cười lém lỉnh……

_Uh, ha…

Đã lâu lắm rồi anh mới cười…nụ cười thực sự…người đâu mà tiết kiệm nụ cười thế chứ???

Anh vẫn chưa được ra viện…phải ở lại theo dõi thêm mấy ngày….Nên nó cũng ở lại viện…..chiều nó về nhà nấu cháo mang đến…..Nếu không phải nó nấu chắc gì anh đã ăn…..

_Anh tự ăn được không?

_Không!

_Tay anh có sao đâu?

_Kệ, em xúc thì anh mới ăn…..

……ấy nóng…..

_Nóng ak?Em xin lỗi…nó thổi cho nguội bớt….thấy Ken cười…..

_Anh trêu em hả???Cho anh chết này….

_Anh đang là người bệnh đó!

Kệ anh…..

** **

_Đã bao lần anh nghĩ có phải là mơ không khi em lại trở về bên anh…ngày gặp lại em, anh ngỡ ngàng….anh không nghĩ được gì nhiều….chỉ biết phải giữ em lại…..

_Nếu ngày ấy em không về, anh sẽ sao?

_Không biết, có lẽ vẫn sống như thế!

_Tại sao anh phải hành hạ mình như thế?Em không đáng đâu…..

_Đáng…dù có lâu hơn nữa anh vẫn chờ em…..

Em có hận anh không?

_Không…em chỉ trách mình đã làm khổ anh…….Anh em biết không phải như thế……

_Anh xin lỗi….mọi chuyện đã qua rồi…..

_Anh biết không, khi biết có em bé em đã rất vui…đó là sợi dây duy nhất liên kết anh và em…nhưng khi anh hiểu lầm em, em đau lắm…em không bao giờ có ý nghĩ sẽ yêu một ai khác….vậy mà anh lại nghi ngờ em……lúc ấy bao nhiêu chuyện dồn nén em đã nghĩ lung tung…thật may lúc đó anh không ký đơn nếu không em sẽ ân hận mãi….

_Anh làm khổ em quá nhiều..tại anh ích kỉ…..

Đặt tay lên môi anh nó không cho anh nói tiếp nữa:

_Có chăng lỗi của cả 2 là yêu người kia quá nhiều……

Anh biết không..em đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ trở về bên nhau vì….định mệnh anh là của em………………….

Nước mắt rơi lần sau cuối…..niềm hạnh phúc cũng vỡ òa…..

Cuối cùng nó đã tìm được anh…anh Ken của Nhím..chỉ là của nó mà thôi…

Giờ đây tất cả khổ đau đã tan cùng quá khứ….hạnh phúc của nó đã trở về…vẹn nguyên và tràn đầy hơn trước…..

Ngoài trời, mưa vẫn rơi…..

Nhưng xa xa nó thấy…….

……………………….cầu vồng bắc ngang nền trời……không gian xung quanh như bừng sáng………….

** **

Thời gian vô tình đã trôi đi như thế, phũ phàng phủ nhận nhiều thứ…nhưng có những thứ mãi mãi thời gian không thể chạm vào….

Dù cách xa cả nửa vòng trái đất, dù thời gian cứ thế trôi đi, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau…

Chờ đợi và yêu thương…..phải chăng là chìa khóa của hạnh phúc?