Có Lẽ... Là Định Mệnh…

Chương 9

Thứ 7…..

Chiếc xe hơi dừng trước một cửa hàng sang trọng….ba mẹ và nó xuống xe….Nó đi tới cuộc hẹn mà không có chút cảm giác gì… nhưng nó vẫn mỉm cười_ nó sợ ba mẹ buồn…..

Phòng số 6…nó đi đến….cửa phòng mở ra…

_Con chào hai bác ạ!

Nó ngẩng đầu lên gặp ngay một hình dáng quen thuộc….chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất…..

_Quỳnh con không sao chứ?

_Con không sao!Xin lỗi 2 bác ạ!

_Uh, không sao.Anh chị với cháu ngồi đi……

_Cháu chào hai bác_Ken lên tiếng chào bố mẹ nó…

_Uh, cháu trông bảnh quá đấy…

_Hai bác quá khen rồi ạ…

Nó ngồi xuống mà lòng bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn…rối bời…tại sao lại là anh??

_Quỳnh ak!Con có nhớ không?Đây là Duy cậu bé đã cùng con lớn lên ở Đà Lạt đấy…..

_Dạ…..chào anh!

_Anh em mình mà phải khách sáo thế sao?

Ken hỏi nó, ánh mắt sắc….nó không dám nhìn vào đôi mắt ấy…có vẻ rất giận dữ….

_Con nói thế là sao?Hai đứa quen nhau ak?

_Dạ, con với anh học cũng cấp 3 ạ!

_Học cùng?Em nói nhẹ nhàng nhỉ?

Rồi quay sang hai bên bố mẹ:

_Trước khi cô ấy sang Mỹ bọn con đã yêu nhau…..

Ken nhìn nó vẫn ánh mắt ấy, nó không biết làm sao để ngăn những giọt nước mắt cứ trực rơi xuống….

_Hóa ra là thế, trái đất này tròn thật…..Ba nó nói…

_Hai đứa đã có tình cảm như thế thì chúng ta tổ chức luôn anh chị nhỉ?

_Chắc chắn rồi……….

Bố mẹ chúng nó có vẻ rất hài lòng về cuộc hôn nhân này….

_Con xin lỗi 2 bác với ba mẹ con xin phép ra ngoài một chút ạ!

Nhím ra ngoài, nó không thể ngăn mình được nữa….Lần trước gặp lại nó nghĩ mọi chuyện đã bình thường…tại sao hôm nay Ken lại nhắc lại chuyện ấy, tại sao nó không kiềm chế được mình?

Ken vội chạy theo nó….

Nó cứ chạy, nước mắt tuôn ra….nhìn Ken có gì đó lãnh đạm, từng lời nói như cứa vào tim nó…vết sẹo chưa lành nay lại rớm máu…..Mọi chuyện đã qua sao hôm nay không thể coi như những người bạn bình thường….chẳng phải anh đã hạnh phúc sao?Tại sao lại gợi chuyện cũ như thế….Một bàn tay chợt giữ nó lại:

_Anh

_Em vào đây anh có chuyện muốn nói…..

Nó với Ken đang ở khu vườn của nhà hàng ánh mắt anh nhìn xa xôi…..

_Anh không nghĩ người có hôn ước với anh lại là em….

_Em xin lỗi, em không ngờ mình về đây lại một lần nữa phá tan cuộc sống yên bình của anh…em không biết người đó là anh…..nên em …

_Em đã xáo trộn nó một lần thì thêm lần nữa có sao đâu…..

_Em hỏi anh một câu nhé_nó nói một câu chẳng ăn nhập gì với những điều Ken nói…..

_Em hỏi đi?

_Anh bây giờ….hạnh phúc chứ?

_UH…như em đã thấy lần trước đấy…..

_Còn Linh??

_Linh có người yêu rồi..thật tiếc bọn anh không thể quay lại như ý em..

Chẳng hiểu sao Ken lại nói thế, từ khi Nhím đi cậu không thể yêu một người khác…trái tim ấy đã đi theo Nhím rồi…Nhưng trước mặt Nhím cậu muốn cô ấy phải đau..như cậu suốt thời gian qua…

Thực ra Ken cũng chẳng khác gì Nhím, nghe lời ba mẹ để họ vui lòng…con tim đã chết thì lấy ai cũng thế mà thôi…..

_Em sẽ vào báo với ba mẹ em hủy cuộc hôn nhân này!

_Em định làm thế sao?

_Em không thể phá tan cuộc sống của anh được!

_Đó không phải chuyện đùa…cuộc hôn nhân này đã được định đoạt cách đây 20 năm rồi…chỉ một câu nói của em là xong sao?

_Anh…..

_Hay tại em không bỏ được người yêu hiện tại?

_Anh cứ nghĩ như thế, nếu muốn!

_Cứ làm theo họ đi…_ nếu em không muốn thâm giao giữa hai nhà vì chúng ta mà phải hủy bỏ….Sau 6 tháng chúng ta sẽ lấy lý do không hợp nhau để ly hôn…..Em sẽ được trở về với cuộc sống hiện tại của em…….

_Còn bạn gái anh….

_Cô ấy sẽ hiểu_Ken không biết mình nói gì nữa, sao cứ phải làm cho cô ấy đau?….Nhưng Nhím ơi, anh không để em ra đi lần nữa đâu….7 năm với anh là quá đủ…dù thế nào đi nữa em phải trở về bên anh!