Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Chương 7

Tiếng hét của thằng nhóc vẫn văng vẳng bên tai hai người.

-Chị vẫn khỏe chứ?- Nguyên chợt thở dài, hỏi.

-Chị vẫn khỏe. Chú khác ngày xưa quá khiến chị cũng không nhận ra được. Chú về chắc ông bà sẽ vui lắm. Thôi vào nhà đi.

-Ừm…

Nguyên gật đầu rồi lách người xách va li vào trong.

Anh gặp mẹ ở thềm cửa. Bà già đi nhiều so với bốn năm trước khi sang Mỹ thăm anh. Bà nhìn anh đầy nghiêm khắc, rồi đột nhiên bà cũng thở dài một hơi. Thằng con trai của bà cuối cùng cũng chịu quay về.

-Mẹ, con xin lỗi.- Nguyên đặt va li xuống cúi người ôm lấy bà.

-Anh còn biết xin lỗi cơ à.- Bà mắng nhẹ.

-Con biết sai rồi.

-Thôi, lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Chuyện gì cũng đợi tối bố anh về rồi cùng nói.

Nguyên cười, quay sang nhìn nhóc Boo đang đứng nhìn anh chăm chú.

-Boo, cháu dẫn chú lên phòng đi, chú có quà này cho cháu.

-Quà ạ?- Thằng nhóc mở to hai mắt sung sướиɠ hỏi- Máy bay điều khiển từ xa hay siêu nhân biết bay hả chú?

-Bí mật, cháu phải dẫn chú lên phòng đã.

-Vâng, đi đi chú.- Thằng bé chạy lại níu tay anh và hăm hở đi lên lầu.

Nguyên thấy lòng ấm áp hẳn. Nhóc Boo- đứa con trai tinh thần của anh, mười năm rồi anh mới có dũng cảm để âu yếm cưng nựng nó.

Boo này…- Nguyên gọi khi thằng nhóc đang ngồi trên sàn chơi với chiếc xe tăng điều khiển từ xa mà anh mua cho nó.- Bố cháu dạo này có hay về không?

-Bố cháu ạ? Bố cháu đi công tác ở xa lắm, thỉnh thoảng mới về thôi ạ! Nhưng mỗi lần về đều bị cụ nội với ông bà nội đuổi đi. Bố cháu làm sai gì hả chú Nguyên, sao ông bà lại không cho cháu đến chỗ bố cháu công tác? Bố cháu muốn đón cháu đến chỗ đó sống.

-Thế cháu không thích ở cùng mẹ à?

-Có chứ ạ? Mẹ cháu bảo bố cháu bận lắm nên hai mẹ con không được quấy rầy bố. Khi nào hết bận bố cháu sẽ về. Nhưng mãi bố cháu chả về gì cả.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi:

-Hai chú cháu xuống ăn cơm đi. Có cụ nội tới chơi nữa đấy.

-A, cụ nội lại tới rồi…- Boo buông đồ chơi ra ngay lập tức- Chú cháu mình không xuống nhanh cụ lại quát ầm lên cho xem.

-Có chú ở đây, cụ không dám quát cháu đâu.- Nguyên cười rồi cõng thằng bé xuống nhà.

Ông nội anh- người quyết định tương lai của tất cả con cháu trong nhà- trong mắt thế hệ các cháu như Thiên Anh và Nguyên thì ông là một người rất nghiêm khắc, nghiêm khắc đến bảo thủ. Không ai được phép trái lời ông trong bất cứ việc gì, từ lớn đến nhỏ.

-Cháu chào ông, con chào bố.-Nguyên cất tiếng khi nhìn thấy hai người đàn ông lớn nhất trong gia đình.

Mặc dù ở ngoài anh là một người tự do phóng khoáng, nhưng khi về tới nhà, anh lại là một người vô cùng khuôn phép, bề bậc.

-Anh Nguyên về rồi đấy à? Tôi tưởng đợi khi tôi chết anh mới chịu vác cái mặt về chứ?- Ông nội vừa nhìn thấy anh đã hừ giọng.

-Cháu định nghiên cứu tiến sĩ xong mới về, nhưng cháu muốn trở về học thêm kinh nghiệm của ông và bố cháu đã rồi mới học tiếp.

-Hừ… Anh trước hết nghe lời bố mẹ anh, lập gia đình đi đã. 30 tuổi đầu rồi còn lông bông đến bao giờ? Hay anh định học tập anh bác sĩ Bạch, ra biển làm một thằng trồng rừng cho đẹp mặt cái nhà này.

-Việc làm ăn của ông và bố, cháu sẽ học tập nghiêm chỉnh. Đó là mục tiêu trước mắt của cháu. Còn việc gia đình, cháu vừa về nước, nên đợi một thời gian nữa hãy tính ông ạ!

-Cho anh ra nước ngoài để học cái lối cãi lại cha ông trong nhà phải không?- Ông nội anh quát lên khiến cho nhóc Boo phải núp sau lưng mẹ đầy sợ sệt- Cái nhà này vô phước, sinh được ba thằng cháu nội thì một thằng suốt ngày bồ bịch trai gái, một thằng vô năng ăn hại suốt ngày cây với chả cối, còn anh thì đi một mạch không thèm quan tâm ông nội anh ở nhà sống hay chết, học được ba cái chữ mang về để cãi lại người lớn trong nhà.

-Kìa bố…- Mẹ anh tiến lại đỡ ông ngồi xuống ghế- Cháu nó lần này về thật sự là muốn đến chỗ ông học việc đấy ạ! Con sợ nó về rồi không có thời gian thư giãn nên cho phép nó đi du lịch một tháng. Chắc nó ra chỗ thằng Thiên Anh chơi vì anh em nó đến mười hai năm chưa gặp nhau, cũng là phải thôi ạ! Mà biết đâu anh em nói chuyện lại làm thằng Thiên Anh thay đổi tâm tính thì sao? Giờ nó về rồi, ông cứ giao hết việc cho nó là được.

-Sao còn chưa ngồi vào bàn ăn đi. Định để tôi chết đói à? Boo, lại đây ngồi gần cụ. Nhà này còn trông chờ vào mỗi thằng đích tôn này thôi đấy. Ba thằng cha, chú, bác mày ăn hại hết rồi…

Nhóc Boo mặc dù sợ xanh cả mắt nhưng vẫn phải đến ngồi cạnh cụ nội theo thói quen thường lệ mỗi lần cụ tới ăn cùng gia đình nó. Nguyên cũng không để tâm lắm những lời mắng mỏ của ông nội, anh thản nhiên ngồi vào bàn ăn. Những lời mắng mỏ của ông nội không thể làm anh cảm thấy nặng lòng như một số chuyện khác được.

***

Giấc ngủ vừa nặng nề kéo đến với Nguyên thì chuông điện thoại chợt reo vang.

“Anh ngủ chưa? Em không ngủ được.”

Tin nhắn của Hạ Chi, ngay cả cách xưng hô cũng được thay đổi hoàn toàn. Nguyên vùi điện thoại vào chăn và ngủ tiếp.

Chuông reo lần hai.

“Em biết anh chưa ngủ đâu.”

“Có cần tôi gọi Thiên Anh vào ôm em ngủ không?”- Nguyên trả lời lại với một tâm trạng cau có hết sức.

“Bác sĩ không có ở khách sạn. Em ở đây một mình. Lúc chiều có một anh đến nói rằng cứ yên tâm mà ngủ, anh ấy ở ngay bên cạnh phòng mình.”

“Anh nào? Thế sao em không sang đó ôm nó ngủ cho dễ?”

“Ý, anh ấy trông dữ lắm. Dữ hơn cả anh.”

“Sặc, tôi mà dữ hả?”

“Tất nhiên rồi. Bác sĩ là hiền nhất nhất nhất.”

“Ừ, nhất nhất nhất. Thế thì đi mà nhắn tin cho anh chàng nhất nhất nhất của cô đi. Tôi mệt lắm rồi. Tôi muốn ngủ.”

Nguyên trả lời tin nhắn rồi tắt luôn điện thoại. Giấc ngủ đã bị Hạ Chi vô tình đuổi đi mất, Nguyên trằn trọc thêm nửa tiếng cũng không thể ngủ lại. Anh vùng dậy, đi xuống nhà. Bếp vẫn sáng đèn, Dung- chị dâu anh vẫn đang loay hoay lau bếp.

- Nhà có người giúp việc mà chị phải làm mấy việc này à?- Nguyên bước đến tủ lạnh lấy chai nước và hỏi.

-Chú chưa ngủ sao?- Dung quay lại nhìn anh ngạc nhiên.

- Sao chị còn chưa ngủ?- Nguyên hỏi lại.

-Mỗi khi không ngủ được chị hay có thói quen lau bếp.- Dung cười, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Nguyên lặng im. Anh thích ngắm Dung từ phía sau mỗi khi cô làm việc nhà thế này. Mười hai năm rồi mà dường như thói quen trước đây vẫn không hề thay đổi trong anh. Anh đã từng yêu tha thiết cái bóng dáng cần mẫn bên bếp ăn của Dung. Từ Dung, anh thấy hình bóng hoàn hảo cho người phụ nữ anh cần.

Nhưng Nguyên không bao giờ có được Dung, vì đơn giản đó là người mà anh trai của anh đã chọn. Khi anh biết yêu Dung thì Dung đã chính thức trở thành chị dâu của anh. Mặc dù biết việc yêu vợ của anh trai là một điều sai trái, nhưng anh không thể từ bỏ được. Anh yêu cô lặng thầm suốt hai năm liền. Anh bên cô, hiểu rõ mọi chuyện phát sinh trong đời sống tình cảm của cô và anh trai mình.

Dung là một người phụ nữ bất hạnh. Dung không được chọn lựa người mình lấy làm chồng. Cô ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp của cha mẹ, về làm dâu nhà họ Bạch ở tuổi 22 đầy tươi trẻ. Hôn nhân không tình yêu nhanh chóng tan vỡ, khi anh trai Nguyên, chồng Dung công khai có bồ. Khi đó Dung đang mang thai thằng bé Boo. Không dừng lại ở việc công khai chuyện có người thứ ba, chồng Dung đã bất chấp sự phản đối của gia đình, dọn ra ngoài ở cùng người phụ nữ kia, và sống với nhau như vợ chồng cho đến tận bây giờ.

Bị chồng bỏ khi bụng mang dạ chửa, Dung đau lòng và chỉ biết cay đắng ngậm ngùi cho số phận của mình. Gia đình chồng muốn giải thoát cho cô để cô đi tìm hạnh phúc riêng, nhưng cô lại không thể bỏ thằng bé Boo ở lại. Nhà họ Bạch tất nhiên không bao giờ cho cô mang đi giọt máu nội tộc này. Vì con, Dung cắn răng ở lại nhà họ Bạch, sống như một người vợ góa để được gần con.

Ngày bé Boo ra đời cũng là ngày Dung biết tình cảm của Nguyên dành cho mình. Thứ tình cảm đó còn làm cô cảm thấy thống khổ hơn cả khi biết chồng mình bỏ đi theo người đàn bà khác. Nguyên nhận Boo làm con trai đỡ đầu. Nhưng sự cự tuyệt của Dung với tình cảm của anh, và sự đau khổ của cô khiến cho Nguyên không thể không ra đi. Anh ra đi, mọi người sẽ được bình tâm trở lại.

Thằng nhóc Boo 10 tuổi, Dung sống cô đơn 10 năm, không một lời than trách, không một lời oán thán. Đôi khi Nguyên tự hỏi, sức mạnh nào đã giúp Dung vượt qua quãng thời gian dài như thế mà không cần bất kì một người đàn ông nào ở bên. Ở cái tuổi người ta được chồng vỗ về yêu thương thì Dung lại phải đối mặt với 10 năm gối chăn lạnh lẽo. Tình yêu của cậu học trò mười sáu tuổi trong Nguyên dần dần trở thành sự kính trọng và cảm phục đến sâu sắc người phụ nữ ấy.

Trong Nguyên, Dung vẫn luôn ở một vị trí mà không ai có thể thay thế được.

-Chú chưa gặp cô gái hứa hôn với chú nhỉ?- Dung cười nói tiếp- Cô ấy cũng khá tốt đấy.

-Chị không sợ sẽ có một người đàn bà sống như góa chồng trong nhà này nữa hay sao?- Nguyên đặt cốc nước xuống bàn hỏi lại.

Dung lặng im. Nụ cười trên môi vốn đã gượng gạo nay lại càng trở nên méo mó đến khổ sở.

-Chị định sống như thế này đến bao giờ nữa?- Nguyên đặt chai nước trở lại tủ, ngồi xuống ghế ở bàn ăn.

-Chị chỉ cần có thằng Boo là đủ rồi.- Dung ngừng lau bếp, cô tháo tạp dề và cài nó lên trên móc treo.

-Rồi nó cũng sẽ lớn và hiểu ra vấn đề của bố nó.

-Lúc đó nó cũng đã hiểu chuyện rồi.- Dung lau khô tay rồi quay lại cười- Thôi chú ngủ sớm đi. Chị cũng lên ngủ đây. Ngủ ngon nhé!

Nguyên định nói nữa nhưng câu nói đến đầu lưỡi rồi lại bị anh nuốt trở vào.

Có lẽ, không nói gì vẫn là tốt nhất.

Có lẽ, coi như đã quên đi mới khiến cả hai người có thể sống vui vẻ được, dù sự vui vẻ đó chỉ là giả tạo.