Còn hai ngày nữa là tới lễ đính hôn rồi mà thái độ của hắn đối với nó, với buổi tiệc cũng chẳng có gì thay đổi. Nó không hiểu tại sao cũng không có cơ hội nói chuyện với hắn để tìm nguyên nhân. Hắn đi từ sáng đến tối mới về , không ai biết hắn đi đâu , ngay cả Mạnh Khang.
Nó nằm trong phòng buổn bã với bao nhiêu thắc mắc trong đầu. Đang thẩn thờ nó nghe tiếng cãi nhau ở “phòng đối diện” vọng ra, tò mò nó mở cửa áp tai vào cửa phòng hắn:
-Con không được cãi lời ta, nhất định con phải đính hôn với Tiểu Du! –Giọng ông Trần gần như mất kiên nhẫn
-Con đã nói rồi, nếu cha không hủy buổi đính hôn thì hôm đó người mất mặt không phải là con đâu
-Cái gì? –Ông Trần bất ngờ nhìn thằng con cứng đầu, ông có phần dịu giọng?
-Tại sao vậy? lúc trước con thích con bé lắm mà? Thời gian gần đây nghe Mạnh Khang nói các con cũng rất gắn bó vậy thì tại sao không chịu đính hôn?
Hắn tránh ánh mắt của ông Trần, tay đút túi quần nhìn ra cửa sổ giọng bất cần
-Lúc trước khác bây giờ khác, bây giờ con không thích nữa. Đừng làm khó cô ấy nữa, để cô ấy đi đi, đừng lấy hôn ước ràng buộc cô ấy cũng như ép buộc con.
Ông Trần bực tức không nói gì mở cửa bước ra
-ỐI….-nó giật mình
-Tiểu Du, cháu làm gì ngoài này?
-Dạ……cháu..cháu…
Không đợi nó nói hết ông Trần nhìn cả nó và hắn nghiêm nghị:
-lễ đính hôn vẫn sẽ được tiến hành theo dự định, không được cãi ta…cả hai đứa!
Nói rồi ông Trần bỏ đi, để lại nó và hắn với không gian yên ắng
-Em….
-Đi đi..
Hắn không quay lại nhìn nó, câu nói của hắn khiến nó ủ rũ quay bước về phòng.
-Chị phải làm sao đây? –nó ôm con voi bằng bông “quá khổ” mà thấy cổ họng đăng đắng. hắn đã thay đổi rồi sao? không cần nó nữa sao? bao nhiêu câu hỏi cứ bay qua rồi nán lại trong trí óc, nó nhìn chiếc nhẫn trên tay bao nhiêu kỷ niệm quay về, chỉ vài tháng ngắn ngủi nhưng nó tưởng như đã bao nhiêu năm trôi qua. Có lẽ Đại ẢNh nói đúng, nó quá may mắn , nhưng vận may không thể ở lại với ai quá lâu.
Bước tới bên cửa sổ nó thấy cặp đôi quái vật đang đùa giỡn với nhau, khu vườn xinh đẹp là thiên đường cho những cuộc đuổi bắt của nó từ ngày đầu ở đây, kia là cái cây có con thỏ “chết oan” của Khải Tuấn do hắn cho người “hạ sát”.nó khẽ mỉm cười , phía cổng xe của ông Trần đang lăn bánh chạy ra khỏi nhà, nó thật sự quý người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp đó, nhưng….
-Mình phải đi thôi!
Suy nghĩ của nó bị đứt đoạn , nó muốn giữ tất cả những kỷ niệm đẹp ở đây thời gian qua , muốn vậy nó phải đi thôi vì cứ ở lại sự lạnh lùng của hắn và sự buồn bã trong trái tim nó sẽ dần lấn át những kỷ niệm đẹp đẽ. Lẳng lặng nó lấy vài bộ quần áo thường mặc xếp vào một túi nhỏ , nó quyết định đem theo những kỷ niệm ra đi.
Cạch***
Đóng cửa phòng nó đứng trước phòng hắn vài phút , muốn chào hắn nhưng lại thôi, nó sợ vẽ lạnh lùng của hắn. Nghĩ vậy nó lặng lẽ bỏ đi.
-Voi Con? –Mạnh Khang gọi nó từ phía sau
-Em đi đâu vậy?
-Ơ….em….-nó ấp úng nhìn Mạnh Khang
-Voi con…không lẽ em định bỏ đi sao?
-Em…em…chào anh…
-Nè..Voi con..
Nó chỉ kịp nói có vậy rồi bỏ chạy thiệt nhanh mặc mạnh Khang gọi với theo,tránh việc Mạnh Khang đưa thêm câu hỏi nào nữa. Chần chừ vài giây không biết lam sao cuối cùng Mạnh Khang chạy thẳng lên lầu.
Rầm…
-Gia Huy!…
-Không biết gõ cửa ha? –Hắn khó chịu.
-Giờ này còn gõ cửa gì nữa, Voi Con vừa bỏ đi rồi kìa.
-Sao?
Vừa nghe Mạnh Khang nói hắn thấy trong lòng quặn lại, một cảm giác thôi thúc lấn chiếm trái tim hắn. Nhưng nhanh chóng hắn lấy lại vẻ bất cần
-Thì sao? –Hắn nhìn Mạnh Khang
-Cái gì? Cậu còn hỏi câu đó được sao? Voi con của cậu ĐÃ BỎ ĐI đó. Có nghĩa đi luôn, không về nữa đâu.
-Kệ cô ta. Muốn đi cứ việc.
-Hả? CẬu bị sao vậy? Voi con còn chỗ nào để đi nữa chứ?-Mạnh Khang tròn mắt nhìn hắn.
-Cậu không cần lo, có Khải Tuấn lo cho cô ta rồi.
-Khải Tuấn? Sao Khải Tuấn lo được?
-Cô ta đi với Khải Tuấn thì tất nhiên cậu ta sẽ chăm sóc cho cô ta thôi.
Mạnh Khang càng mở to mắt, miệng há hốc vì mức độ cập nhật thông tin của hắn:
-Đúng là hôm nay Khải Tuấn về nhà nhưng mà là đi một mình cậu không biết sao?
-Cái gì? Sao cậu biết? – Hắn ngạc nhiên hỏi ngược lại Mạnh Khang
-Bảo Như nói chứ ai, Khải Tuấn đi Hải yến buồn lắm nên sáng giờ Bảo Như sang an ủi Hải Yến rồi.
-………………………….-Nghe Mạnh Khang nói mà hắn chết lặng không nói được lời nào nữa, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ:
-“Là hiểu lầm sao?”
NHÀ KHẢI TUẤN:
Ngồi trong xe Khải Tuấn lục lọi lại tất cả những niềm vui, nỗi buồn về nó, hình ảnh của nó khắc sâu trong tâm trí nên chính Khải Tuấn cũng không biết tới khi nào mới có thể quên nó và chấp nhận một người con gái khác.Trong đầu Khải Tuấn hiện lên hình ảnh của nó hôm ở bệnh viện và những lới nó nói lại nghe rõ mồn một
“-Anh không nói chuyện hôn ước, không phải em rất giận chuyện Gia Huy giấu em về gia đình em suốt thời gian qua sao? em đã tha thứ cho cậu ta rồi hả? Nếu chưa thể tha thứ hay cần thời gian suy nghĩ cứ đi với anh , anh hứa sẽ không bắt em ở thành phố K luôn đâu, khi nào em muốn về đây anh sẽ….đưa em về.
-Khải Tuấn cám ơn anh rất nhiều….em đã rất giận Gia Huy về việc giấu chuyện của Gia đình em nhưng em đã nghĩ kỹ rồi, em biết tại sao anh ấy làm vậy, chỉ vì muốn em được vui vẻ mà thôi….lúc ngôi nhà bốc cháy em đã biết em không thể sống thiếu Gia Huy được, em biết nói vậy với anh là quá tàn nhẫn nhưng em muốn anh hãy xóa nhòa ký ức hãy chờ đợi một tình yêu mới…
-Tiểu Du, anh….
-Khải Tuấn,Dù trong ký ức em và anh như thế nào đi nữa , dù bây giờ em có nhớ lại thì trái tim em đã thay đổi rồi, bây giờ đây chỉ có bên Gia Huy em mới cảm thấy hạnh phúc….Khải Tuấn, hãy hiểu cho em, có thể anh là quá khứ của em, nhưng em đã đánh mất quá khứ rồi, bây giờ, Gia Huy là hiện tại, là Tương lai, là tất cả những gì em chờ đợi.
-Anh hiểu rồi. VẬy anh sẽ về một mình, em nhất định phải hạnh phúc đó Tiểu Du.
-Vâng, cám ơn anh lắm….
Trước khi ra khỏi cửa Khải Tuấn quay lại nhìn nó:
-CÒn về quá khứ, mac dù anh rất thích em nhưng chúng ta …..chỉ là bạn.”
Giờ đây ngồi nhớ lại Khải Tuấn mỉm cười, chiếc xe dần lăn bánh để lại phía sau kỷ niệm về nó, hình ảnh của nó lại thành phố này.
NHÀ GIA HUY:
Sau khi nghe Manh Khang nói hắn cứ đứng đơ người, Mạnh Khang giục:
-Nè, cậu còn đứng đó làm gì muốn để Voi Con đi mất mới tìm sao…
Không đợi Mạnh Khang nói thêm hắn chạy thật nhanh ra cửa
-Vợ à, em nghĩ mình đang đi đâu đó?
Sau mười mấy phút chạy thục mạng hắn cũng đuổi kịp nó. Thấy hắn vừa thở dốc vừa hỏi nó ngạc nhiên lắm:
-Anh …anh làm gì vậy?
-Câu này anh hỏi mới đúng, em lại giận dỗi bỏ nhà đi nữa hả? còn lễ đính hôn em tính bỏ anh một mình sao?
Thấy hắn thay đổi thái độ nó nhìn hắn khó hiểu:
-Anh bị sốt hả?
-Cái…cái gì? – Hắn giật mình trước câu hỏi của nó
-Em mới sốt đó, tự nhiên xách giỏ bỏ đi là sao đây? Muốn bỏ nhà đi bụi luôn hả?
Nó chau mày nhìn hắn:
-Nhà của anh chứ đâu phải nhà em, với lại anh kêu em “ đi đi” mà. Em đi rồi anh không cần phải làm lễ đính hôn nữa.
Thấy nó giận hắn xuống nước:
-Anh…anh tại anh tưởng em đi với….Khải Tuấn!
Nó không thèm hỏi hắn quay người bước tiếp:
-Đúng, em đi với Khải Tuấn đây
Không biết làm sao hắn giật lấy giỏ xách của nó từ phía sau:
-Trả đây!
-Em đừng đi…..