Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Chương 28

Đối với hắn thời gian như ngừng lại người hắn tê cứng trái tim hắn đập thật nhanh ánh mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mặt.

Nó vẫn đứng đó, thản nhiên cầm khẩu súng đã lên đạn bóp cò

**Tách***

Mọi người đều như ngừng thở chỉ duy có nó là thấy thoải mái một cách lạ lùng, vì nó biết dù sống hay chết thì cũng sẽ bên cạnh hắn.

-Khôn..g…không có đạn –Mạnh Khang thở ra nhẹ nhõm.

Quay sang Trung Vĩ Mạnh Khang gằn giọng

-Thằng khốn, súng không có đạn mày thua rồi thả Gia Huy ra.

Trung Vỹ vẫn giữ vẻ đắc ý, cười vang

-Ha ha ha ha tụi mày ngu hết biết, mày nghĩ tao sẽ giữ lời sao?

-MÀY…

Mạnh Khang tức lắm nhưng giờ sinh mạng hắn đang nằm trong tay Trung Vĩ nên cũng không thể làm gì được.

-Ha ha Gia Huy, kéo dài làm gì đằng nào mày cũng phải chết thôi.

Ánh mắt sáng lên tia đắc chí xen lẫn thù hận, Trung Vĩ ấn sát súng vào đầu hắn tay chuẩn bị bóp cò

**Cạch ** Cạch**

-Nếu mày cũng hết muốn sống thì bóp cò đi.

Mạnh Khang cùng đám vệ sĩ phía sau đồng loạt chỉa súng vào Trung Vĩ. Nhưng ý muốn bào thù của hắn lớn hơn tất thảy nỗi sợ.

-Được, vậy tao với mày chết cùng nhau vậy.

Bốp….

-Á..á..

Chưa kịp bóp cò thì phía sau một vật nặng và cứng đập mạnh vào đầu làm Trung Vĩ choáng váng ngả ra đất. hắn nắm bắt cơ hội đá cây súng ra xa lao tới bên cạnh kéo nó sát vào người.

-Bắt hắn đi.

Mạnh Khang cùng người của hắn tiến tới phía Trung Vĩ.

-Mày thua rồi!

Ánh mắt tức giận Trung Vĩ nhìn về phía người đã đánh hắn, là Đại Ánh

-Con khốn, mày có biết mày đang làm gì không

-Tôi phải bảo vệ Gia Huy

Mạnh Khang đã chỉa súng vào Trung Vỹ.

Hắn nhìn nó, nó đã đuối sức, nãy giờ nó cố gắng gượng

-Tiểu Du, em có đau lắm không?

-Em…

Chưa nói được gì nó đã lịm đi, cơ thể không còn nghe theo ý nó nữa

-Tiểu Du!

Hắn ôm nó vào lòng bế nó lên.

-Cậu tính xử hắn sao đây Huy?

-Tùy cậu.

Hắn đang quay gót bỏ đii thì Trung Vĩ hét với theo

-ĐỒ HÈN NHÁT, MÀY CÓ GAN QUAY LẠI ĐÂY CHO TAO

-Câm miệng đi mày chết chắc rồi

Không hiểu suy nghĩ như thế nào mà hắn quay sang

-Về thôi Khang

-Nhưng còn hắn?

-Tha cho hắn đi

-Sao…?

-MÀY SẼ HỐI HẬN CHO MÀ XEM. –Trung Vĩ nói với theo

Tuy thắc mắc nhưng Mạnh Khang cũng theo hắn ra xe.

Mạnh Khang nhìn hắn đang ôm chặt nó

-Chẳng giống cậu tí nào . Sao lại tha cho hắn

Ánh mắt vẫn không rời khỏi nó vẻ mặt trầm ngâm hắn thở hắt ra

-Tôi không muốn nhúng tay vào những việc như thế này nữa. Bây giờ tôi có thứ quan trọng hơn cần phải bào vệ!

Nhìn sang nó Mạnh Khang phần nào hiểu được cảm giác của thằng bạn thân.

Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh bỏ lại Trung Vĩ và Đại Ánh.

-Gia Huy, em mới là người cứu anh mà

Ánh mắt cô ta buồn man mác, nhìn thấy mà Trung Vĩ càng tức giận

-CON NGU , MÀY LÀM HỎNG CHUYỆN RỒI

Trung Vĩ bật dậy với lấy khẩu súng chĩa thẳng vào Đại Ánh, khuôn mặt hằn lên những đường nét giận giữ khiến Đại Ánh hoảng sợ tột độ.

**Đoàng***

Âm thanh vang lên giữa khu rừng núi vắng lặng.Một dáng người gục xuống máu dần loang ra thấm xuống mặt đất

***

Chiếc xe dừng lại, hắn bế nó vào nhà bước chân gấp gáp

-Thiếu gia…thiếu phu nhân bị sao vậy?

-Mau gọi bác sĩ

-Va…vâng!

Bảo Như sốt ruôt ở nhà đợi tin cũng lo lắng

-Chị Đường Du bị gì vậy ? có chuyện gì….

-Không sao, có gì anh từ từ kể cho em nghe.

Đặt nó lên giường , nhìn nó bị thương khắp người mà hắn thấy lòng se lại

-Tiểu Du, xin lỗi em

*1 Tiếng sau

Vị bác sĩ vừa khám cho nó xong quay sang hắn, mạnh Khang và Bảo Như

-Bị thương nhiều quá, cô ấy chịu đựng được quả thật không phải dễ

-Vậy có gì nghiêm trọng không?

-Chân bị thương rất nặng. Tạm thời không nên cử động nhiều. Nếu muốn di chuyển có lẽ nên dùng xe lăn hay nạn sẽ tốt hơn.

-Còn những vết thương khác? Lúc nãy thay đồ em thấy toàn thân chị ấy đầy vết thương.

Bảo Như lo lắng nhìn bác sĩ, riêng hắn nghe tới đây cũng thấy nhói nơi l*иg ngực

-Những vết thương đó cũng cần thơi gian tĩnh dưỡng mới hết được, nhưng trong vài ngày tới có thể cơ thể sẽ rất ê ẩm và đau nhức.

-Ông thêm thuốc giảm đau vào thuốc chứ? –Hắn chau mày

-Ừ, đây là toa thuốc

Bác sĩ đi rồi, Mạnh Khang và Bảo Như cũng đã về phòng hắn ngồi kế bên nhìn nó nhắm nghiền mắt hơi thở nhè nhẹ hắn cảm giác thật yên bình những chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mơ vậy. Không, nói đúng hơn là một cơn ác mộng thì đúng hơn.

Lấy tay vuốt mái tóc nó hắn hôn nhẹ lên trán

-Anh yêu em , rất nhiều.

Cạch***

-Chuyện gì?

-Tất cả là do anh bày ra đúng không?

-Tại sao tôi phải trả lời cô

-Anh thật độc ác

-HỪ…Đáng lẽ cô nên cám ơn tôi nếu không bây giờ người phải chết là cô rồi

-Hắn cũng là người của anh vậy mà anh cũng…

-Nói nhiều, cô giữ được cái mạng là được rồi, biến đi

-Anh….

-ĐI RA

Rầm…

Cánh cửa giận giữ đóng mạnh. Một âm thanh trầm trầm nhưng có chút ranh mãnh

-Hừ…hết giá trị lợi dụng cô cũng sẽ như tên Trung Vĩ thôi.

*SÁNG:

Ánh sáng làm hắn chói mắt. mệt mỏi mở mắt nhìn sang bên giường hắn không thấy nó đâu.

**Cạch…***

Hướng về phía âm thanh hắn thấy nó đang đứng nơi cửa sổ, ánh mắt vô hồn, tay cầm súng vừa lên đạn

-Tiểu Du? Em làm gì vậy?

Bước tới gần nó hơn hắn bất giác run sợ khi nó cầm súng chĩa thẳng vào đầu

Không hiểu sao hắn không thể cử động, không thể bước tới bên nó. Một nụ cười nhạt nở trên môi nó nhìn hắn nhưng ánh mắt thì ở rất xa

**Đoàng***

Âm thanh chói tai vang lên nhưng hắn không nghe thấy gì, mọi việc bây giờ như một cuốn phim mà nhân vật chính là hắn và nó.

Nó khụy xuống tay buông rơi khẩu súng , khoảnh khắc đó thời gian như ngừng lại và hắn cũng muốn ngừng thở trái tim tê buốt một cảm giác khủng khϊếp xâm chiếm tâm hồn.

-Tiểu Du?

Khó khăn lắm hắn mới bước được vài bước tới chỗ nó đang nằm. máu loang lổ khắp nơi , ôm nó vào lòng hắn thấy đôi mắt nó bây giờ đã lạnh, hơi thở ấm áp cũng không còn. Chỉ còn một điều trong đầu hắn bây giờ, hắn đã mất đi người con gái hắn yêu . mãi mãi ….