Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Chương 9

-Tới rồi!

Thấy nó không trả lời hắn bước xuống mở cửa xe bế nó ra ngoài.

-Ái….em có bị bại liệt đâu mà anh cứ như vậy?

Hắn không thèm quan tâm cứ đưa nó đi, nó nhận ra đây là cái bờ hồ hôm bữa, cũng là nơi nó gặp hắn lần đầu (theo lời hắn nói)

Không hiểu tên vệ sĩ đã đóng quân ở đó tự khi nào, bên cạnh là một…chiếc xe đạp.

-“Không lẽ lại nhờ ông chú mặc vest này chở mình đi dạo?…”

Đang nghĩ thì hắn đặt nó ngồi một bên trên yên sau, ra hiệu cho tên vệ sĩ. Tên này hiểu ý:

-Thiếu gia ….cố lên!

Vẻ mặt căng thẳng hắn leo lên yên xe với sự ngạc nhiên của nó:

-NGồi im đó siêu quậy!

Nói xong hắn từ từ….đạp xe lăn bánh. Khỏi nói cũng biết nó bất ngờ và …”lo sợ” như thế nào.

-Nè….nè..được…được không đó!

Hắn thấy vậy gắt nhẹ:

-Trật tự!

-……………..

-Đã quá, anh siêu thiệt đó nha hihi

Nó ngồi sau xe “nịnh bợ” hết lời làm hắn thấy “mát dạ” lắm, cười thầm trong bụng:

-“haha, thành công. Không uổng công mấy ngày nay nai lưng ra chở cái tên bự con đó(vệ sĩ )”

BỖng nhiên phía sau nó im lặng làm hắn tò mò:

-nè sao vậy? Sung sướиɠ quá bất tỉnh luôn rồi hả.

-không!

-chứ sao?

-CẢm động…

Không kịp trả lời tim hắn như bị ai đặt thuốc nổ cứ như muốn phá nát l*иg ngực khi từ phía sau nó nhẹ nhàng ngả đầu vào lưng hắn…

Những cơn gió đưa một hương thơm thoảng qua măt hồ…..

Tối hôm đó nó ngủ ngon lành còn đâu biết có người đang “thao thức”:

-Ui da…sao nhức chân zữ zậy nè….

*HÔM SAU:

Hôm nay đi học trở lại nó vui lắm dậy chuẩn bị từ sớm. Rồi nó, hắn, Mạnh Khang và Bảo Như cùng nhau tới trường.

*GIỜ GIẢI LAO:

Cả bọn ra căn tin ngồi bàn chuyện …đi chơi rất sôi nổi nhất là nó.

Hải yến rất chu đáo đã tính toán hết cả

-Chúng ta sẽ đi vào dịp lễ, lúc đó trường cho nghỉ 3 ngày, xế chiều đi thì gần tối sẽ tới nơi.

-Được được đó, phải mang theo thêm thật nhiều đồ ăn và bánh kẹo

Nó hứng khởi góp ý nhưng nhanh chóng bị hắn chặn họng

-làm gì?

Nó nhăn mặt liếc hắn:

-Để ăn chứ làm gì!

-Anh có nói sẽ cho em đi sao?

Cả đám tròn mắt nhìn bộ mặt tỉnh như ruồi của hắn.

-Hả…a…a… VẬY LÀ SAO- Cả đám đồng thanh

- Sao trăng gì? Chuyến đi này là sao, anh đâu có biết trước nên sao để cho em đi.

Câu nói đó như thức tỉnh nó…CHỜI ƠI NÓ QUÊN “BÁO CÁO” với hắn.

Thái độ của người biết lỗi nó cười hì hì

-Không phải đâu, em chỉ muốn….mún…

-Muốn gì?

Hắn làm mặt ngầu khiến nó nổi da gà:

-Ak, muốn tạo bất ngờ cho anh híhí

-XẠO SỰ!

-Thật..thật mà , không khí trong lành rất hợp với những người ….ah` àh …. những …thiên tài đẹp trai như anh….

-Ngụy biện!

Thật đó, năn nỉ mà, cho em đi đi, nha…nha…nha…

Nó níu níu lay lay hắn mà mặt hắn vẫn khó đăm đăm. Nó nhìn qua “chủ xị” của chuyến đi là Hải yến cầu cứu. Hải yến nuốt nước bọt cái “ực” nhìn hắn…cười cười

-À..ờ, không khí ở đó rất tốt cho Tiểu Du vì nó mới hết bệnh, à…à… Anh đi cùng đi sẵn tiện “canh chừng” nó cho nó bớt quậy phá.

-Đúng đó, năn nỉ mà….nha…đi nha…

Không thèm mềm lòng trước cặp mắt long lanh của nó , tay chống đầu, nghiêng mặt miệng nhếch mép cười đểu:

-Cho em đi anh được gì?

Nó “chưng hửng” , hôm nay hắn ngã giá với nó nữa chứ, Bảo Như đỡ lời cho nó:

-Vậy anh muốn gì? Chỉ cần cho chỉ đi anh muốn gì chỉ cũng làm. Ok?

-HẢ…Ả…Ả…. –nó trợn mắt

Hắn lại cười nửa miệng nhìn nó rồi nhìn Bảo Như:

-Xong!

Hắn và Bảo Như bắt tay nhau xem như “cuộc trao đổi” đã hoàn tất, nhìn qua hắn xoa đầu nó:

-Em được đi!

Mặt nó ngu ra, chứng tỏ “đương sự” vẫn còn ngơ ngác khi thấy “cuộc đời” bị anh em nhà đó “thỏa thuận” lẹ quá. Nó chỉ biết thở dài mong chờ ở “lòng từ bi” của hắn.

*RA VỀ:

-mọi người ra xe trước đi em vào nhà vệ sinh sẽ ra ngay.

Nó nói vọng lại chỗ 3 người “cùng nhà” rồi chạy một mạch đi luôn.

-Ui…thoải mái quá

Từ nhà vệ sinh đi ra nó có cảm giác một người đang “rình” nó. Sợ hãi nó rảo bước nhanh hơn nhưng vô ích, một bàn tay nắm lấy cổ tay nó.

-Tiểu Du!….

Quay qua nó ngạc nhiên thấy một người con trai trạc tuổi Gia Huy nét mặt vui mừng nhìn nó. Chưa hết ngỡ ngàng người đó nắm 2 tay nó “tay bắt mặt mừng”

-Tiểu Du, anh tìm em mãi, sao em không liên lạc với anh?

-Sao?…sao lại…

Nó chỉ biết lắp bắp không hiểu tên này đang nói gì. Còn người kia vui mừng quá cứ hỏi đủ thứ.

-Tiểu Du biết em gặp tai nạn anh lo lắm, tìm em mãi mới biết em đã chuyển trường tới đây. Khó khăn lắm anh mới xin vô đây học được chỉ mong gặp em mà mấy bữa rồi tìm cả trường vẫn ko thấy anh cứ tưởng không được gặp em nữa.

Nó tuy không hiểu gì cứ tròn mắt rồi miệng thì há ra như muôn “ăn ruồi” nó lắp bắp:

-Anh…à…mấy hôm trước tôi bị bệnh nên nghỉ.

Người kia lo lắng:

-Vậy ha? Em không khỏe sao?

-ờ..ờ cám ơn tôi cũng đỡ rồi!

Dường như thấy có điều bất thường người kia siết chặt tay nó

-Em sao vậy Tiểu Du, anh là Khải Tuấn đây mà!

*ĐƯỜNG KHẢI TUẤN

+Sống tình cảm, tính tình dịu dàng, khuôn mặt tri thức không đẹp “rạng ngời”và nổi bật nhưng có nét cuốn hút riêng nếu nhìn kỹ.

+Thân Thế: gia đình có công ty lớn làm ăn phát đạt tại thành phố K

-ơ…Khải Tuấn…

Nó vẫn ngạc nhiên đầu óc rối bời

-Đúng rồi, em không nhận ra anh sao? Sao em không về nhà?

-Nhà…nhà ha?

-Em sao vậy? Ba mẹ em mất tích không biết công ty của gia đình em sao rồi, em mau về giải quyết đi, nào…a đưa em về

Nó còn chưa hiểu gì thì Khải Tuấn đã kéo tay nó đi

-Ơ…Khoan …khoan..

Nó còn đang bối rối thì giọng nói quen thuộc vang lên:

-Bỏ vợ tôi ra !

Khải Tuấn giật mình quay lại thì thấy một tên con trai nhìn rất quen đang từ từ bước tới dằn tay nó ra khỏi tay Khải Tuấn rồi kéo về phía mình.

-Gia…Gia Huy!

Nó vẫn còn ngơ ngác “như con tê giác” thì 2 tên kia bắt đầu “Tuyên chiến”

-khải Tuấn, cậu làm gì lôi kéo vợ tôi vậy?

-Gia Huy? Sao anh lại ở đây?

Khải Tuấn hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Gia Huy, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh

-À,…Đây là học viện The Rose mà tại sao tôi lại quên nhỉ?

Đứng giữa nhìn 2 người cười cười nói nói mà mắt thì đang nhìn nhau té lửa nó mới lên tiếng:

-Anh…Anh Khải Tuấn, Xin lỗi nhưng …. tôi không biết có quen với anh không nữa..

Khải Tuấn lo lắng:

-Em đang nói gì vậy Tiểu Du?

Nó tỏ vẻ ái ngại

-Xin..xin lỗi vì không nhớ ra anh vì sau tai nạn đó tôi…tôi không còn nhớ gì nữa!

-Không..không nhớ?

-Đúng, tôi…mất trí nhớ !

-Mất..mất trí nhớ?

Nghe nó nói mà Khải Tuấn có cảm giác mặt đất dưới chân đang nứt ra, khuôn mặt có nét hụt hẫng

-Sao lại như vậy? Em không thể quên, không thể mất trí nhớ được, Tiểu Du em nhớ lại đi mà, Anh là Đường Khải Tuấn em nhớ lại đi….

Thấy Khải Tuấn như vậy nó rất bối rối

-Xin…xin lỗi nhưng…

-Không , Sao em có thể quên anh? Chúng ta gặp nhau cách đây 2 năm, bao nhiêu kỷ niệm đẹp em không nhớ sao?

-Ơ…Tôi…

-Tiểu Du sao em có thể quên anh, quên tình cảm anh….

Hắn hết kiên nhẫn vòng tay qua vai nó ôm sát vào người, mặt vẫn thản nhiên:

-Đủ rồi, Khải Tuấn cậu không thấy sao? Cậu đang làm Tiểu Du khó xử đó, Tiểu Du không còn nhớ gì hết, không nhớ cậu đâu, tốt nhất cậu nên về đi đừng làm phiền chúng tôi nữa.

Khải Tuấn tức giận:

-“Chúng tôi” Tiểu Du không lẽ em…?

-Đúng, cô ấy là hôn thê của tôi!

Khải Tuấn hét lớn:

-TÔI KHÔNG HỎI ANH. Tiểu Du , em trả lời đi có đúng là em đã đồng ý không?

Bây Giờ nó thực sự khó hiểu, người này là sao có quan hệ gì với nó? Sao anh ta lại kích động như vậy? Thấy nó im lặng hắn xiết chặt vai nó:

-Tiểu Du , em nói cho cậu ấy biết đi!

Nó thấy Khải Tuấn thật đáng thương nó nghĩ:

-“Nên cho anh ta biết sự thật cũng tốt”

-Tôi là vợ chưa cưới của Gia Huy thật mà, anh đừng hung dữ với anh ấy như vậy!

-NÓI DỐI. Em không thể đồng ý nhanh như vậy.

Hắn bực tức khẽ cau mày

-Khải Tuấn, chính cậu đã nghe rồi đó, đừng lôi thôi nữa tôi không đủ kiên nhẫn nữa đâu, cậu về đi.

Nói rồi hắn kéo theo nó quay người đi để lại Khải Tuấn với khuôn mặt tuyệt vọng, khụy xuống :

-Mình thua rồi sao?

Từ xa một cặp mắt nãy giờ đã chứng kiến “vở kịch” từ đầu tới cuối.

Trên xe, khuôn mặt hắn đắc thắng nhìn nó:

-Em sao vậy? Nãy giờ không nói gi?

-Người đó là sao với em vậy? Hình như anh cũng biết anh ta?

Hắn khẽ nhăn mặt:

-Em hỏi làm gì? Quan tâm hắn sao?

-CÓ một chút, vì em không nhớ gì nên…

-Một người bạn thôi!

Hắn ngắt lời nó, nhưng hình như sau khi gặp Khải Tuấn nó Bắt đầu có nhiều câu hỏi về cuộc sống của nó trước đây

-Em có thân với Khải Tuấn không? Sao anh ta có thái độ như vậy?

Hắn khó chịu

-Không thân thiết gì hết, cậu ta chỉ là bạn bình thường, em quên cậu ta đi.

-Vậy…em vẫn có nhà đúng không? Sao anh không đưa em về nhà mà…

-Sao hôm nay em hỏi nhìu vậy?

Hắn ngắt lời nó vẻ bực dọc, nó kiên nhẫn:

-còn công ty nhà em? Anh nói em biết đi?

-Em không cần lo những chuyện đó.

-em có thể làm bạn với Khải Tuấn không?

-Không được!

Sau vài câu nó mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ đang có:

-Anh thật gia trưởng, sao việc gì cũng giấu em?

-Cái gì?

-Hay anh làm gì sai sợ em biết? Muốn biết về cuộc sống của mình có gì sai?

-Nghe lời anh được không?

-KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC…a có biết cảm giác đầu óc trống rỗng là như thế nào không? Còn anh thì không chịu kể gì cho em nghe , em đã chờ chờ tới hôm nay rồi.

-Không phải chỉ cần anh là đủ sao? Bạn bè em có thể tìm người khác mà như bây giờ không phải tốt sao? Em có Bảo Như, Mạnh Khang còn Hải Yến Và Đại Ảnh và….

-Thôi đi, nếu anh không muốn nói thì thôi. Anh thật ích kỷ.

-……………

Về tới nhà nó đi thẳng vào không thèm chào hỏi ai lên lầu đóng sầm cửa.

Mạnh Khang và Bảo Như về trc nên không hiểu chuyện gì:

-Sao? Sao vậy …cãi nhau ak?

Hắn không đáp một cánh cửa nữa đập mạnh trên lầu.

*BUỔI TỐI:

Nằm ôm con voi mà nó vẫn chưa hết giận, nó thấy ghét hắn, giận hắn, muốn “nghỉ chơi” với hắn.

Còn hắn nhốt mình trong phòng đầu óc hỗn độn, tai văng vẳng tiếng cãi nhau với nó lúc nãy. Nhưng 2 “anh chị” này có một điểm chung: ai gõ cửa cũng không mở.

Bảo Như lo lắng nhìn Mạnh Khang:

-Làm sao đây?

Mạnh Khang nhún vai lắc đầu rồi cả 2 cũng “giải tán”

Sau “một thời gian dài” suy nghĩ, trằn trọc, bất an hắn đưa ra một quyết định “vô cùng”….mất mặt là….đi xin lỗi nó.

Cộc…cộc….

-……………………….(ở trong im lặng)

Cộc….cộc…cộc…

-…………………. (vẫn im re)

Rầm…rầm…rầm…

-ĐỦ RỒI, MUỐN PHÁ CỬA LUÔN HA? ĐI CHỖ KHÁC HẾT ĐI.

-Nhóc con , mau mở cửa cho” chồng” em nếu không anh tự vào đó.

-Tùy anh!

Hắn xoay tay nắm cửa……không được.

-“Hừ…dám chơi trò khóa trái cửa”

Bên trong nó đang đắc ý vì hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.

5 Phút sau:

-“sao im re vậy cà?”

Nó tò mò bước thật nhẹ xuống giường tiến tới sát cửa áp tai lên nghe ngóng

Nó tập trung cao độ để nghe thử coi sau lớp cửa gỗ dày cộm hắn có còn đứng đó không.

Sau 5 phút nghe ngóng nó thất bại thở ra.

-‘Không nghe gì hết “

-Em to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!

Bỗng nó giật thót tim khi tiếng hắn lạnh ngắt phía sau lưng nó.

-Á á á ….

Quay qua nó vô cùng “thảng thốt” khi thấy hắn đang ở ngoài cửa sổ phòng nó, nó chỉ nhìn thấy “phần trên” của hắn, 2 tay đang vịn vào thành cửa và…cầm theo một túi giấy.