Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Chương 7

-“Tiểu Du…Cái cô ngốc này không biết đi đâu”-hắn lo lắng lẩm bẩm

Về phía nó bây giờ rất mệt rồi, nó rảo bước thật nhanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy hắn, sợ hãi nó nước mắt lưng tròng ngồi xuống 1 cái ghế dài.

-Gia Huy!

Nó cuối mặt cố ngăn cho nước mắt không rơi

-Của em đây!

Nó ngước lên thấy hắn, hắn đứng trước mặt nó chìa ra “đồ ăn” màu hồng, trước mặt hắn nó không cần giấu giếm , những giọt nước trong mắt nó được giải phóng lã chả rơi

Hắn ngồi xuống bên cạnh xoa đầu nó, tới khi mặt nó khô nước hắn đưa nó ra xe về nhà

*10 Giờ đêm

Tắm xong nó nhìn “chiến lợi phẩm” hôm nay mua được tiến tới lấy con voi to nhất “đám” ra leo lên giường thấy “đồ ăn” màu hồng hắn đã đặt dưới cái đèn ngủ nó cầm lên ngắm nghía

-Em ngủ chưa?

Nghe giọng hắn nó nhảy xuống giường tiến tới cửa

-Không cần mở cửa, anh nói rồi về phòng ngay

Nó rời tay khỏi tay nắm cửa đứng dựa vào tường

-chuyện gì vậy?

Bên ngoài hắn cũng đang tựa vào tường giọng ấm áp

-“Thứ đó” là kẹo…

Hắn chưa kịp nói hết nó đã cắt lời:

-Em biết rồi…..kẹo….mây đúng không?

-Àh…ừm kẹo mây

Bên trong Nó mỉm cười ôm coi voi vào lòng phía bên ngoài hắn nhìn lên trần nhà khuôn mặt hạnh phúc. Đêm hôm đó nó có giấc ngủ sâu không bị những mảnh ký ức làm phiền, dĩ nhiên nó ngủ dưới đất, bên cạnh là con voi bằng bông

Cách đó không xa tại thành phố K:

Cạch..

-……..

-Thưa cậu, đã tìm được cô Đường.

*BUỔI SÁNG:

Hôm nay người làm và quản gia tiễn nó và hắn tới trường trong “an bình” :

-Chào mọi người tôi đi học nhé! ^^- nó cười tươi

-Vâng, Cô cậu đi học vui vẻ

Hai hàng người hầu tiễn nó…. nhiệt tình !!!

-Chào buổi sáng Tiểu Du !

-Chào bạn Hải Yến

Nó ngồi vào chỗ của mình kế bên Hải Yến thì Đại Ảnh từ phía sau chồm lên giọng “nhiều chuyện”

-A…Tiểu Du bạn biết tin gì chưa?

-Gì vậy? – nó hơi tò mò

-Nghe nói hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới đó, mà nghe đâu người nhà của Gia Huy. Bạn biết là ai không?

Nó ngạc nhiên:

-Ơ….mình đâu biết.

-Anh Gia Huy hông nói bạn nghe ak? Sao kai gì liên quan tới ảnh bạn cũng không biết vậy?

Đại Ảnh nói vẻ đắc ý vì biết câu nói đó sẽ tác động tới nó. Nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của nó Đại Ảnh tiếp:

-Vậy bạn biết ngôi trường này của ai không?

Nó ngây thơ

-Thì…của hiệu trưởng?

Mặt của Đại Ảnh càng hưng phấn trước

“nỗi đau”của nó

-Chời…bạn có phải là hôn thê của anh ấy thật không?

Nó hơi khó chịu:

-Sao vậy?

-Học viện “the Rose” là của tập đoàn “the rose” luôn, mà tập đoàn đó của gđ Gia huy thì trường này cũng là của họ

-Thật..t.. sao?

-Thật chứ sao. Chứ bạn nghĩ người bình thường có thể nhập học trễ như bạn và người sắp chuyển tới sao?

Nó hơi cúi đầu, đúng là nó không biết gì về hắn, từ khi tỉnh dậy tới giờ toàn là hắn chăm sóc, lo lắng cho nó còn nó ngoài việc gây “mất trật tự” thì không biết gì về hắn, những điều ít ỏi biết được toàn là nhờ Đại Ảnh nói.

Đại Ảnh “tác động” được tới nó thì vui lắm, ngồi lại ngay ngắn ở phía dưới.

-Tiểu Du- Hải Yến gọi nó

-Gì vậy?

-Bạn đừng buồn, mình nghĩ Gia Huy không nói với bạn vì anh ấy muốn bạn được thoải mái và tự nhiên hơn không phải e ngại gì hết.

Nghe Hải Yến nói có lý nó mỉm cười

-Mình biết rồi,cảm ơn bạn!

Reng……g….g…..g…..g

Chuông vào học vang lên cắt đứt câu chuyện. Ít phút sau cô giáo bước vào

-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới.

Nói xong cô nhìn ra cửa làm nó cũng tò mò không biết người nhà nào của Gia Huy sắp vào

-Em vào đi

Một cô gái bước vào làm trái tim mấy đứa con trai trong lớp “nhão” ra

-Woa…a… dễ thương wa xá tụi bây ơi!!

Nó ngớ người còn cô gái trên kia nhìn láo liên một hồi dừng ánh nhìn lại chỗ….nó í ới la lên

-A…Chị Đường Du…chị…hihi

Hành động “hồn nhiên” của nhỏ làm bao ánh mắt quay xuống dòm nó. Cô gái trên kia lại cất tiếng:

-Xin chào mọi người mình là Trần Bảo Như.

Sau màn giới thiệu ngắn gọn Bảo Như chạy một mạch xuống bàn của nó

-Em ngồi đây được không?

Cô giáo nhẹ nhàng nói:

-Mỗi bàn chỉ 2 người thôi em.

Mặt Bảo Như tràn vẻ thất vọng nhìn nó, Thấy vậy Hải Yến hiểu ý:

-Bạn ngồi đi, mình xuống bàn Đại Ảnh ngồi

-hihi cám ơn bạn

Nó với Bảo Như cảm kích Hải yến quá chời, nhất là nó vì nếu không được ngồi đó Bảo Như không biết sẽ gây nên “đại họa” gì nữa.

Reng….g…g….g….

Chuông ra chơi vừa dứt vài phút là trước cửa lớp hắn và Mạnh Khang đã có mặt rồi, Bảo Như và nó kéo theo Hải Yến , Đại Ảnh cũng đòi đi theo. 5 phút sau cả bọn đã ở ngoài căn tin.

-woa…a…a…a sao hôm nay nhiều người đẹp quá vậy ta, bạn của “voi con” có khác, đáng yêu quá ak…

Mạnh Khang khuôn mặt dê như chưa từng được dê nhìn Đại Ảnh và Hải Yến làm Đại Ảnh đỏ mặt còn Hải Yến tặng cho gã một cái nhìn “té lửa”

-Này anh háo sắc quá vừa vừa thôi chứ.

-Đúng vậy khuôn mặt anh bây giờ cứ như “mèo thấy mỡ”

Không chịu nổi nó và Bảo Ngân lên tiếng “chì chiết” Mạnh Khang. Hắn tỏ vẻ ấm ức quay sang hắn

-Gia Huy….

Vẫn nét mặt thản nhiên hắn đáp

-Họ nói đúng mà

-Hả cả cậu cũng vậy nữa sao?

Hắn giận dỗi quay mặt chỗ khác

*BUỔI CHIỀU:

Mạnh Khang và Bảo Như tay xách nách mang đem cả đống đồ qua nhà hắn “ở đậu”

-Hello, chúng tôi tới rồi đây…..y..yyy

Hắn nhìn đống hành lý, nhăn mặt:

-Định ở bao lâu?

-Tới khi tốt nghiệp

Cả 2 đồng thanh.

-không được!

Giọng hắn cứng như đá cuội. 2 kẻ kia quay sang nhìn nó với ánh mắt cầu cứu nó vội cười giàn hòa

-hihi thôi có gì tính sau mau cất đồ đạc lên phòng đi…

Hai người kia nhìn nó “chịu ơn”

-Hoan hô….Tiểu Du là” nhứt hộp mứt”

Hắn liếc nó làm mồ hôi trên trán nó túa ra

-hihi..hic nguy hiểm quá…

*BUỔI TỐI:

Không hiểu sau khi ăn cơm tối xong được 1 tiếng thì Mạnh Khang và hắn đi đâu, chỉ nói là đi giải quyết công việc.

Nó và Bảo Như ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất tới gần 10 giờ mà bọn hắn vẫn chưa về.

-Chị ơi em buồn ngủ quá em đi ngủ trước nha!

Mắt mở hết lên Bảo Như chào nó rồi về phòng ngủ.

Bảo Như đi rồi ngồi trong phòng một mình nó lại lo lắng, dạo này đầu nó hay đau dường như nhớ ra gì đó mà không nhớ được. Nó lo cho hắn nữa, nhiều lắm…

Không hiểu hôm nay sao từ khi hắn ra khỏi nhà lòng nó cứ bất an , thấp thỏm hoài , cảm giác đó len lỏi trong người làm nó khó chịu.

Nó cầm điện thoại định gọi cho hắn thì một tin nhắn làm đt nó sáng lên, nó liếc qua chỗ người gửi:

-“Số lạ?” – Nó hơi ngạc nhiên

Nhưng nhìn tn xong nó vứt đt xuống giường không thay đồ, cũng không cột tóc chỉ lấy vội cái áo len mỏng chạy xuống nhà nét mặt trắng bệch.

-“Đã trễ người làm đều đi ngủ, vệ sĩ thì đang ở đâu đó quanh nhà sao mà tìm đây?”

Ngẫm nghĩ chừng 3s nó chạy ra cửa xỏ dép chạy ra ngoài

-Học viện The Rose!

Nói với người lái taxi xong nó ngồi sau nôn nóng, 2 tay nó hình như đang run rẩy.

*HỌC VIỆN THE ROSE

Tới nơi nó thấy hơi lạ vì cửa trường không mở

-“Kỳ lạ? Cửa không mở sao có thể….”

Không nghĩ nhiều nữa nó nhanh mắt nhìn thấy bức tường bên hông có nhìu cái hõm nhỏ. NÓ cố hết sức……leo tường vào

Sau 15p vất vả nó “chinh phục” được bức tường kiên cố với nhiều vết trầy xướt trên người ,trên tay lọt vào trong học viện.

-“chết rồi, quên hỏi là ở chổ nào”

Không có thời gian thở, nó vừa hổn hển vừa chạy thục mạng mặt đã không còn chút thần sắc.

-“…đợi…em…”

Nó chạy không nghỉ từ khu vực sân trường, khu thư viện, khu chơi bóng, hội trường,các phòng thí nghiệm, căntin… nó vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nó tìm kiếm từ khuôn viên rộng tới nơi nhỏ như các phòng học .

Cuối cùng nó chạy ra chỗ bể bơi. Đứng lại thở vài giây sau đó nó nhấc bước định chạy tiếp thì….

Ùm…m..m…m

Nó trượt chân rơi xuống hồ bơi 2 mét. Nó cố vùng vẫy nhưng vô ích làn nước lạnh băng nuốt chửng cả người nó: Nó không biết bơi!

*Ở NHÀ HẮN : (11 GIỜ ĐÊM)

Vừa đẩy cửa bước vào Mạnh Khang đã rêи ɾỉ:

-ÔI….mệt chết đi được ngày nào cũng gặp bọn như vậy chắc tôi kiệt sức mất, hic….còn đâu khuôn mặt đẹp trai

-Cậu bớt than thở đi

Hắn liếc nhìn làm tên kia “im bặt”

-Thôi tôi đi ngủ đây

-Ừm….

Mạnh Khang về phòng hắn cũng nhanh chóng lên lầu . đứng trước cửa phòng nó trên tay cầm một hộp kem socola

Cộc…cộc…

-Này “chân Voi” anh về rồi!

Bên trong vẫn im lìm. Hắn khẽ mở cửa bước vào, phòng…Trống trơn!!!

-Tiểu Du!….

Hắn bước vào, đẩy nhẹ cửa nhà vệ sinh cũng không thấy nó. Hắn chau mày bắt đầu thấy kỳ lạ.

Sang phòng Bảo Như hắn mở cửa nhìn vào, chỉ thấy Bảo Như đang ngủ say, đóng cửa hắn xuống “nhà” của cặp đôi quái vật, cứ như vậy hắn đi khắp nhà, càng lúc bước chân càng gấp gáp.

Sau một hồi tim kiếm hắn đứng giữa phòng khách bắt đầu hơi mất bình tĩnh. Lấy đt bấm số “Chân voi” nhưng không ai nghe máy.

-Quản Gia Lâm!

Hắn Bắt đầu hơi gắt giọng.

Không ai trả lời hắn hết kiên nhẫn cầm một cái ly trên bàn….ném thật mạnh vào cái cửa ra vào….

XOẢNG….G…G..G.

Một giây sau chuông báo động vang inh ỏi khắp nhà. Vài phút sau người làm, vệ sĩ cả Mạnh Khang với Bảo Như cũng hớt hải chạy xuống, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu

-Tiểu Du đâu?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn giọng điềm tĩnh hắn ra lệnh:

-Tìm đi!

Không dám chờ đợi mọi người túa ra đi tìm khắp nhà. Ở phòng khách Mạnh Khang và Bảo Như lo lắng nhìn nhau , hắn vẫn ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh như không nhưng trái tim hắn đã rơi xuống thật sâu ở nơi nào rồi.