Yêu Không Hối Tiếc

Chương 30

Không hối tiếc

Khánh Nam định rời công trường sang bên chùa Pháp Thiên thì có tiếng điện thoại gọi từ Tổng công ty ở Sài Gòn. Từ ngày biết được Phượng Vũ vẫn chưa xuống tóc, cái ý nghĩ đưa cô về bên mình càng nung nấu trong anh. Ngày nào anh cũng sang đó, dù cô có lạnh lùng xa cách mấy nhưng anh tin có ngày anh lay chuyển được người con gái đó. Người con gái mà anh yêu.

Cúp máy, Khánh Nam bực bội giơ chân đá một hòn sỏi nhỏ dưới chân làm nó rơi bõm xuống dòng kênh. Đang bận thi công mà còn triệu anh về Sài Gòn để giải quyết mấy vụ vớ vẩn. Chẳng lẽ anh về thì sẽ giải quyết ngay được những khủng hoảng đang diễn ra ở công ty hay sao?

Anh gọi cho Hai Liên, giờ đây được coi như thư kí sai vặt của anh ở vùng sông nước này. Cô bé ngày nào cũng đưa anh đến đây và đón anh về nhà cô vào lúc chiều. Đã mấy lần anh tỏ ý sẽ đến đây ở cùng đám công nhân nhưng Hai Triều cứ nằng nặc giữ anh lại nên anh không tiện từ chối nữa.

- Em qua công trường đưa anh lên thị trấn được không?

- Anh lên thị trấn có việc gì ạ?- Hai Liên ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừm… anh về Sài Gòn có chút công chuyện.

- Chừng nào anh quay lại đây?

- Chắc ba hoặc bốn ngày sau. Em qua ngay nha.

- Dạ… Anh đợi em chút nha, em qua liền đây.

Khánh Nam vừa dặn dò, bàn giao công trường cho đám kĩ sư xong thì Hai Liên chạy xuồng đến, mồ hôi nhễ nhại trên cổ. Cô cười nói:

- Xong chưa giám đốc?

- Anh xong đây rồi.

Vừa bước xuống xuồng, như chợt nhớ ra, anh nói với cô:

- Cho anh qua bên chùa chút.

- Anh muốn ghé đó ạ?

- Ừ… nhanh thôi mà.

Xuồng vừa ghé bờ là anh đã nhảy phóc lên. Anh quay lại nói với Liên khi cô đang lúi húi buộc dây xuồng định lên bờ theo anh.

- Anh ra liền, em không cần lên đâu.

Anh gặp sư cô Diệu Thanh khi vừa mới bước chân vào sân.

- Chào sư cô… Tôi muốn gặp Diệu Hư…

- Đã nhiều ngày như vậy rồi mà anh không bỏ cuộc sao?

- Tôi không có thói quen đó. Nhất là từ bỏ người đàn bà của mình thì tôi càng không thể… Xin lỗi đã quấy rầy chốn tu hành của sư cô những ngày qua. Tôi sẽ sớm đưa cô ấy đi khỏi đây thôi. Cô ấy đâu?

- Diệu Hư ở ngoài vườn đọc sách.

- Cảm ơn sư cô.

Khánh Nam vẫy tay và chạy biến đi. Anh biết rõ Vũ hay ngồi đọc sách ở chỗ nào.

Khi anh chạy tới nơi, Vũ đang nằm trên chiếc võng vải, cuốn sách đặt trên ngực. Cô đang ngủ. Anh bước đến, ngắm nhìn cô một cách thích thú. Rồi anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô khi cô vẫn đang say trong giấc ngủ. Cái hôn làm cô cựa mình. Anh đứng thẳng dậy, cười đầy dịu dàng.

Chứng kiến cảnh đó từ phía sau một gốc cây, Hai Liên như muốn khụy xuống. Người mà bao ngày qua cô thầm yêu trộm nhớ thì ra lại yêu người con gái bí ẩn kia. Cuộc đời cô yêu thầm hai người đàn ông, một thứ tình yêu say đắm gần như tôn thờ, thì cả hai người đàn ông đó đều liên quan đến cô gái tên Diệu Hư ấy. Cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt khóc thầm.

Khánh Nam quay trở lại xuồng thì Hai Liên đã ngồi đợi sẵn ở đó. Anh cười với cô:

- Sorry, anh ra trễ quá! Đi thôi em.

Hai Liên hơi gật đầu, cô lúi húi tháo dây xuồng, cố không để anh thấy vẻ mặt thảm hại của mình lúc này. Suy cho cùng, anh là một người giàu có và thành đạt, nếu như không có chị Diệu Hư ấy thì có lẽ anh cũng không bao giờ để ý đến một đứa con gái quê như cô.

Xuồng nổ máy ầm ầm và lao vυ't đi, sóng nước bắn tung tóe phía sau.

Một tiếng sau, Diệu Hư chợt tỉnh giấc. Cô vừa mơ một giấc mơ đẹp. Cô thấy Nam đến với cô, anh hôn lên trán cô, và hình như dư vị của nụ hôn đó vẫn chưa tan. Cô sờ tay lên trán, xoa nhẹ và đưa mắt sang bên kia sông. Sao hôm nay anh không sang nhỉ? Hay anh đã chán ngán với thái độ của cô nhiều ngày qua rồi? Cô gần như đã bị anh làm cho mềm lòng, nhưng lòng tự tôn cao vời vợi làm cho cô không thể xuống nước ngay với anh được. Nếu anh yêu cô, thì cô có thử thách hơn thế, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Gần đây, được sự khuyến khích và khuyên nhủ của sư cô, lại thêm lòng kiên trì sắt đá của anh, cô đã nghĩ tích cực lên rất nhiều.

Cùng lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu hú inh ỏi nơi thị trấn, và người dân hai bên sông còn đang bàn tán về vụ tai nạn kinh hoàng giữa chiếc xuồng chở một ông giám đốc nào đó lớn và giàu có lắm, với một chiếc ghe chở gỗ từ tận U Minh Hạ lên. Kết quả của vụ tai nạn đó là ông giám đốc vì che chở cho cô gái chèo xuồng đã bị cả đống gỗ đè lên, chiếc xuồng bị lật và họ ngã nhào xuống dòng kênh.

Tin giám đốc trẻ của công ty Thiên Thanh gặp nạn chẳng mấy chốc lan khắp cù lao Mây và anh đột nhiên trở thành anh hùng trong mắt những người dân nơi đây khi đã không tiếc thân mình cứu cô gái quê của miền sông nước này. Khánh Nam được đưa từ bệnh viện huyện bằng trực thăng lên thẳng Sài Gòn nên họ không có cơ hội đến để thăm anh nữa.

Bệnh viện Lotus II, bệnh viện hiện đại bậc nhất của tập đoàn Lotus tại Sài Gòn một ngày cuối tháng 1, nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, có một cô gái mặc nguyên bộ đồ tu hành, tóc để xõa, người đầy bụi đường bước thấp bước cao chạy vào với vẻ mặt nhợt nhạt. Cô gần như ngất xỉu khi nghe tin Khánh Nam bị tai nạn. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu quy tắc chẳng thể ràng buộc cô thêm được nữa. Cô sẽ chẳng còn lại gì nếu như cô mất anh. Cô hiểu điều đó hơn ai hết, và chỉ kịp chào sư cô một tiếng, cô vội vàng rời khỏi chùa Pháp Thiên, nơi mà nhiều tháng ngày qua chẳng khi nào cô chịu rời chân đi. Cô phải đi tìm anh.

Nhìn cô gái ăn mặc lạ lùng, người đen sạm lại vì dính bụi đường do đi không ngừng nghỉ nên đám vệ sĩ của gia đình Khánh Nam nhất định không cho cô vào. Không có cách nào để xin họ cho vào, Phượng Vũ thất vọng ra ngồi trên một ghế đá. Cô muốn gặp anh, đó là điều duy nhất cô nghĩ được vào lúc này. Chỉ cần được nhìn thấy anh bình yên thì trả bao nhiêu giá cô cũng chịu.

Cô đứng dậy, quyết tâm tiến lại chỗ họ một lần nữa. Đúng lúc cô định bước đi thì có hai người đi ngang qua cô. Là Vân, và người đi cạnh cô bé lúc này còn làm cô kinh ngạc hơn nữa- chính là Năm Sơn. Họ cũng dừng lại khi nhìn ra cô, và họ cũng kinh ngạc không kém.

- Chị Vũ…

- Diệu Hư…

Cả Việt và Vân cùng đồng thanh thốt lên khi nhìn thấy cô.

- Hai người biết nhau sao?- Cô ngẩn ra hỏi lại.

- Chị đến thăm anh Nam phải không?- Vân nắm lấy tay cô xúc động hỏi.

- Ừ… anh ấy sao rồi em? Chị đến nhưng đám vệ sĩ không cho vào.

- Chị theo em…

Vân kéo cô đi theo mình, không để cô kịp hỏi quan hệ giữa cô bé và người bạn cô quen trên Tây Nguyên dạo trước, người đã luôn lo lắng và chăm sóc cho cô khi cô bị ốm, đã luôn khuyên nhủ cô không tiếc lời khi cô quyết tâm đi tu. Và hình như Vân đã hoàn toàn lành bệnh rồi. Ai đã chữa cho cô bé? Không lẽ…

- Anh Việt…Anh bảo đám vệ sĩ này cứ về đi.- Vân vừa cất tiếng gọi thì cô đã hiểu ngay ra vấn đề.

Trái đất quả nhiên là nhỏ bé! Đi lòng vòng mãi rồi mới nhận ra số phận quả là trớ trêu.

- Chị vào đi.- Vân rẽ đám vệ sĩ và bước vào.

Mẹ của Khánh Nam đang ngồi ở trong phòng, còn anh thì nằm trên giường, khắp mình mẩy toàn băng trắng. Trông anh giống một cái xác ướp hơn là người đang sống.

Mẹ anh nhìn cô, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Nhưng trong mắt Phượng Vũ lúc này, cô chẳng thấy ai nữa ngoài người đang nằm trên giường lúc này cả. Cô nhào đến, ngã vào lòng anh, gần như xỉu đi vì mừng rỡ, và vì kiệt sức.

Đây mới là thế giới của cô.

Đây mới là người mà cô cần nhất.

Và đây chính là điều mà trái tim cô khao khát bấy lâu nay.

Được trở về bên anh.

Việt vừa đặt gốc cây thuốc mà anh mới ươm được xuống đất thì Vân hét lên và bổ nhào đến:

- Sinh đôi, sinh đôi…

Cô ôm lấy anh, hôn chụt một cái lên má anh và lại reo lên ầm ĩ:

- Chị Vũ giỏi quá! Một chuyến sinh đôi luôn. Hu ra… Một trai một gái nữa chứ.

- Em làm gì mà chạy nhảy nhót ghê thế? Đừng quên em cũng sắp làm mẹ đấy nhé!- Việt cau mày nhắc nhở.

- Í, em quên mất… Ủa, cây Hoàng Thạch Liên hả?

- Ừ…

- Nhờ nó mà em khỏi bệnh, cũng nhờ nó mà chị Vũ lại sinh được em bé trở lại. Cây này là thần dược chắc?

- Thực ra nó là một cây thuốc cực quý hiếm, vốn là bài thuốc đã thất truyền trong sách đông y cổ.- Việt ngồi xuống nhìn cây non yếu ớt.- Hoa của nó nở trong 30 ngày. Hương hoa có thể giúp cho tinh thần minh mẫn, thần kinh trở nên ổn định hơn. Còn rễ của nó có thể chữa những bệnh liên quan đến vô sinh. Hồi đó khi Vũ bị thương hàn, thầy anh cũng đã nhìn ra bệnh của cô ấy. Thầy mới thử cho Vũ uống nước sắc từ rễ cây này, cũng vốn là một bài thuốc quý mà thầy học được từ một thầy lang trên Lang Biang. Không ngờ nó có tác dụng thật.

- Cô Hoài giỏi hén…- Vân trầm trồ.

- Vũ sinh một trai một gái hả?

- Dạ, mẹ nói anh chị ấy đặt một đứa là Thanh Hư, một đứa là Diệu Hư.

- Hai cái tên có ý nghĩa đấy chứ?- Việt ôm lấy vai vợ đỡ cô dậy.

- Ừ…

- Anh đưa em đi dạo nhé! Ghé qua nhà ông ngoại Phi Long thăm ông bà chút nhỉ?

- Ừ…

- Tối nay em thích ăn gì, anh nấu cho?

- Lá chè non nấu canh chua nhé!

- Ừ…

HẾT