Yêu Không Hối Tiếc

Chương 17

Minh Sang trở về

Sang ngày thứ 5, người ta tìm thấy Trác Vân đang đi lang thang trong thung lũng Thạch Liên với một trạng thái tinh thần không ổn định. Cô bé ngơ ngác như người mất hồn, quần áo thì bê bết bùn đất, tóc tai rối bù. Miệng cô luôn lẩm bẩm một câu: “Phải tìm thấy hoa, mình sẽ tìm thấy hoa.” Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán rằng cô đang bị rối loạn tâm thần, và có thể sẽ phát điên nếu bị xúc động mạnh.

Mẹ cô, Thảo Nhi, ngất lên ngất xuống khi thấy con mình trở nên đờ đẫn như thế. Chị chỉ khóc lóc và trách bản thân đã làm con mình thành ra như thế. Hải Long cũng như già đi cả chục tuổi. Anh cũng không ngờ rằng cơ sự lại đến mức này, cách anh thương con lại làm hại nó thành ra như thế. Giờ đây con anh như người mất hồn, chẳng biết gì cả, cũng chẳng nhận ra ai cả, chỉ suốt ngày lẩm bẩm những câu rời rạc. Anh chẳng màng đến việc công ty nữa, chỉ suốt ngày ở nhà với vợ và con.

Anh đã đưa hai mẹ con Thảo Nhi ra Hà Nội ngay sau đó, nhưng bệnh tình của Vân vẫn mù mờ một cách không thể giải thích được. Con bé không có biểu hiện của sự nổi loạn, la hét hay gào thét, nhưng mắt nó chẳng còn nhận ra ai nữa. Những bác sĩ hàng đầu của ngành tâm thần học hay tâm lý học đều phải bó tay với nó. Không nỡ để con ở lại bệnh viện, anh đưa nó về nhà, luôn có một y tá bên cạnh coi giữ. Như thế cũng có vẻ không cần thiết vì vợ anh chẳng mấy khi rời khỏi con nửa bước cả.

Với Khánh Nam, việc phải chứng kiến em gái mình điên lên vì tình yêu làm cho anh vô cùng hoảng sợ. Anh thương em gái mình, tìm đủ mọi phương cách để cứu nó nhưng không được. Nó cũng không nhận ra anh, đôi mắt nó trống rỗng, vô hồn và có chút gì đó hoang dại đến đáng sợ. Cô em gái đầy sức sống của anh giờ đây phải thành ra thế này, anh ước gì có thể thay nó chịu đựng điều đó. Tâm trí vốn rối bời của anh giờ càng thêm mất phương hướng.

Đúng lúc ấy, giữa bao rối ren không sao tháo gỡ thì Minh Sang trở về. Anh đã quên mất sự hiện diện của cô trên cõi đời này, cho đến một buổi chiều, khi anh đang loay hoay với đống hợp đồng ở văn phòng thì cô bước vào. Đã mấy tháng nay, từ khi về nước đến giờ, anh không còn nhớ đến cô nữa. Thế nên khi Minh Sang chạy ào đến, víu lấy cổ anh và đặt lên môi anh một nụ hôn, anh đã bị bối rối vô cùng. Vội gỡ cô ra, anh nói dứt khoát:

- Em không nên làm thế. Đây là Việt Nam, những hành động như thế sẽ rất dễ gây hiểu lầm.

- Hiểu lầm gì?- Minh Sang ngạc nhiên- Mình có phải lần đầu thế này đâu.

- Sang, anh đã nói với em rồi. Những chuyện ở Mỹ, sau khi về Việt Nam anh sẽ không nhớ gì nữa đâu.

- Không nhớ gì nữa...- Sang nhìn anh, mặt sa sầm lại- Anh nói thế là sao? Việc chúng ta đã chung sống với nhau 4 năm mà anh coi như không có gì ư? Em tưởng mình đã thống nhất là đợi em về mình sẽ bàn đến chuyện kết hôn?

- Chắc em hiểu lầm rồi. Anh chưa bao giờ hứa sẽ lấy em cả. – Khánh Nam đáp rành rọt.

“Bốp”- Sang giơ tay tát vào mặt anh, môi mím lại đầy giận dữ, trông cô lúc này không còn nét đẹp quyến rũ nữa mà trở nên vô cùng đáng sợ.

- Anh coi tôi như món đồ vất đi của anh sao?- Cô hét lên.

- Anh không hề nghĩ như thế. Ngày đó chính là em tìm đến anh, năn nỉ anh cho em ở cùng vì em không tìm được chỗ. Rồi em nói muốn ở cùng anh... Anh chấp nhận tất cả mọi điều, vì đó là những điều em muốn. Anh chưa bao giờ bắt buộc em làm một chuyện gì, chỉ có em bắt mình làm những chuyện đó.

- Nhưng 4 năm đó tôi đã cho anh những gì, tôi đã săn sóc anh thế nào, anh quên rồi sao?

- Em nghĩ anh thế nào cũng được. Nhưng trước nay anh chưa hề có ý nghĩ là sẽ yêu em hay chịu trách nhiệm những chuyện đó. Chính em cũng nói đó là chuyện bình thường. Chúng ta có thể đến với nhau trên tư cách những người bạn.

- Chẳng lẽ trong 4 năm anh chỉ coi em không hơn gì một người bạn sao. Em đã không bao giờ nhận lời đi chơi với những người khác vì em nghĩ rằng em không có quyền phản bội lại anh. Nhưng anh chỉ đơn giản nghĩ rằng em chỉ là người để cho anh thỏa mãn những thú vui vật chất thôi sao.

- Anh đến với em bằng một tình cảm rất tôn trọng em. Bây giờ cũng vậy. Cứ cho là chúng ta đã yêu nhau 4 năm đi, nhưng tình cảm đâu phải là bền vững đâu. Coi như mình đã chia tay đi.- Anh nhún vai ngồi xuống ghế.- Bây giờ anh đang có rất nhiều chuyện đau đầu, vì thế em đừng làm phiền anh nữa. Hơn nữa, anh cũng chính thức thông báo với em rằng, anh đã có người yêu, em cũng biết cô ấy đấy, bọn anh sẽ cưới trong vài tháng nữa, mong em chúc phúc cho bọn anh.

Minh Sang nhìn anh cười khẩy:

- Anh nói đến Lâm Phượng Vũ phải không? Sau khi bắn một nhát vào tim em, anh lại còn đòi hỏi lời chúc phúc từ em nữa ư? Thật hay ho quá đấy. Anh đừng nằm mơ, không bao giờ anh nhận được lời chúc phúc từ em đâu…

Minh Sang gằn giọng và quay ngoắt trở ra ngoài.

Khánh Nam ngồi phịch xuống ghế, tay day day lên hai sống mũi. Anh chỉ mong sự trở về này của Minh Sang không làm đảo lộn cuộc sống vốn đã lắm rắc rối của anh. Đôi khi anh sợ sự mạnh mẽ của Sang, có cái gì đó khiến anh luôn tự nhủ rằng đừng bao giờ chọc tức đến cô ta. Nhưng anh không thể tránh được những cám dỗ của cô ta. Nếu anh mạnh mẽ hơn không cho cô ta ở chung nhà, rồi mạnh mẽ hơn để kháng lại sự rù quyến của cô ta, có lẽ đã không có lắm chuyện như bây giờ.

Anh chỉ còn có một cách là hy vọng cô ta đừng gây thêm phiền phức nữa. Phượng Vũ không biết sẽ phản ứng thế nào với chuyện này. Cô vốn là một người thoải mái, không bao giờ nghĩ ngợi về quá khứ của anh, nhiều khi còn lôi nó ra làm chuyện bông đùa, nhưng có vẻ như chuyện liên quan đến Minh Sang này lại chẳng giống những câu chuyện khác kia chút nào. Tự nhiên anh sợ, một cảm giác chập chờn cứ ám ảnh mãi tâm trí anh…

Ngay tối hôm sau, Minh Sang đến ăn tối cùng gia đình anh, và có cả Phượng Vũ nữa. Bà anh vẫn rất quý và ưng ý cô ta. Bà luôn miệng khen rằng Sang rất đẹp, rất có cái uy của một bà phu nhân Tổng giám đốc. Bố của Sang hiện nay là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Nhật tại Việt Nam. Sự kết hợp của hai thế lực sẽ làm cho Lotus càng ngày càng vững chân hơn.

Minh Sang không có vẻ gì là muốn nói lại chuyện cũ ra cho mọi người nghe, nhưng ánh mắt cô ta nhìn anh làm cho anh cứ gai gai trong người. Có cái gì đó thật đáng nghi trước cái thái độ nền nã đến kinh ngạc kia. Mẹ anh và ba anh đều có vẻ lơ đãng với bữa tối, trong đầu họ đã có quá nhiều phiền muộn rồi. Em gái anh vẫn chẳng có dấu hiệu khả quan nào của sự hồi phục. Phượng Vũ thì có bao giờ biết đề phòng ai đâu, lúc nào cũng tươi cười với người khác. Thành ra trong cả bữa ăn, chỉ có mình anh là hay để ý đến ánh mắt có phần đắc ý của Sang.

Để tránh thêm nhiều rắc rối, có lẽ nên đẩy nhanh việc kết hôn, còn việc chữa trị cho Vân sẽ tính sau, vì việc đó thực tế mất nhiều thời gian. Khi anh nói việc đó với Vũ, cô có vẻ băn khoăn:

- Nhưng bây giờ bố mẹ anh đang đau đầu như thế, còn tâm trí đâu mà lo cho chúng mình nữa. Hay cứ đợi thêm một thời gian nữa đi anh.

- Anh không thích đợi. Chúng ta có thể tự lo mà. Anh muốn cưới em càng nhanh càng tốt, như thế anh mới yên tâm làm những việc khác. Cứ nhìn Vân bây giờ, anh thấy sợ quá. Chẳng bao giờ nói trước được chuyện gì cả nên cái gì làm được thì cứ làm luôn đi.- Anh quả quyết.

- Vậy cũng được. Nhưng đợi bố mẹ em đi du lịch về đã.

- Du lịch?- Anh ngẩn ra ngạc nhiên.

- Ngày mai bố mẹ em đi Singapore du lịch, hai tuần sau mới về. Lúc đó sẽ mời cả bố mẹ anh và bố mẹ em đến bàn chuyện này…

- Ừ… cứ thế nhé!- Anh khẽ cười mệt mỏi.

- Dạo này nhà anh ai nấy đều phờ phạc cả người.- Cô lắc đầu xót xa- Anh còn việc công ty nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.

- Được rồi, bông hoàng lan của anh ạ.- Anh véo má cô và đặt lên đó một nụ hôn.- Chịu khó về làm vợ hiền và chăm sóc anh cho tốt đi là được.

Phượng Vũ cười và ngả vào lòng anh. Cô trân trọng những giây phút này, vì cô luôn có một linh cảm rất lạ về một điều gì đó rất xấu với tương lai. Cô yêu anh nhiệt tình và chân thật và cô thấy hạnh phúc khi mình cũng được đáp lại như thế.

***

Vũ khe khẽ rời khỏi phòng mẹ và bước vào phòng làm việc của bố. Ông vẫn đang ngồi cặm cụi bên bàn làm việc một cách say sưa. Cô ôm lấy cổ bố mình và nói:

- Bố nên đi ngủ đi chứ. Ngày mai đi rồi mà giờ vẫn còn làm việc à?

- Bố đi ngủ ngay đây. Bố đang sắp xếp lại ít lịch hẹn quan trọng ấy mà. Con mới nên đi ngủ sớm đó. Sắp thành cô dâu rồi thì nên giữ gìn sức khỏe chứ.

- Con khỏe lắm mà bố.- Cô ngồi xuống ghế.

- Hai đứa cưới vào lúc này bố thương quá!- Huy Khánh nhìn con gái nén một tiếng thở dài- Con bé Vân thì đang dở điên dở khùng như thế, con về làm dâu lúc này vừa phải chăm sóc mẹ chồng, lại vừa chăm sóc em chồng nữa.

- Cái đó là việc bình thường mà bố. Mẹ anh ấy đâu phải dạng mẹ chồng khó tính đâu. Chú Long và anh Nam thì còn bận việc công ty, cô ấy cần nhất lúc này là một người bầu bạn, chia sẻ mà.

- Con gái bố lớn hẳn rồi nhỉ?- Anh cười- Thế này không lo nữa rồi. Nhớ lại ngày xưa mẹ con lúc mới về làm dâu buồn cười lắm, chẳng biết làm gì cả, cũng may là bố mẹ ở riêng chứ không thì cả ngày mẹ con bận cãi nhau với bà nội mất.

- Con là con gái bố cơ mà.

- Bố thì bố tin ở thằng Nam. Nó là một thằng tử tế, lại hiểu chuyện đời. Nó giống mẹ nó ngày trước, sống nặng về tình cảm, lại thừa hưởng đầu óc nhanh nhạy và quyết đoán của chú Long nên nó sẽ còn tiến xa hơn cả chú ấy trong tương lai. Bố tin tưởng ở nó nhiều lắm.

- Bố nói cứ như người ta mới là con trai bố vậy.- Phượng Vũ bĩu môi hờn giận.- Mai mốt mà anh ta bắt nạt con chắc bố bênh anh ta à?

- Đó, thấy chưa, con lại trẻ con rồi.- Khánh cười phá lên với cô con gái.- Thôi đi ngủ đi. Hai tuần nữa bố mẹ về ta lại nói chuyện tiếp.

Vũ hôn lên má bố mình rồi vui vẻ trở về phòng. Cô không biết rằng đây là lần cuối cùng cô được gặp ông, và cũng là bắt đầu cho những bất hạnh liên tiếp của cuộc đời mình.