Yêu Không Hối Tiếc

Chương 11

Định mệnh

Bảo Lộc, với những cánh đồng hoa mênh mông, với những đồi chè bát ngát, màu đất đỏ làm người ta phải ghi nhớ sâu sắc về vùng đất tuyệt diệu này. Khánh Nam tự hào vì mình đã sinh ra và một phần tuổi thơ gắn với vùng đất đầy nắng và gió cao nguyên ấy. Trong trí nhớ mơ hồ của anh, không hề có một chốn thần tiên nào hơn thế.

Ba Giang của anh vẫn ở Đà Lạt điều hành việc kinh doanh. Ba đã lấy vợ và có hai con, một trai một gái. Còn mẹ Diễm Phương thì đã về lại quê mình ở Đắc Lắc sống. Đó là hai người vô cùng quan trọng trong anh, họ đã cùng mẹ nuôi anh lớn lên, yêu chiều anh như con do chính họ sinh ra. Mẹ anh nói rằng, nếu không có họ, thì đã không có anh của ngày hôm nay.

Rời nhà ông ngoại Phi Long, ba người Khánh Nam, Phượng Vũ và Trác Vân đi ngược theo một con đường đất đỏ còn lầy lội do cơn mưa đêm qua. Ông ngoại nói rằng con đường ấy dẫn ra thung lũng hoa đẹp nhất Bảo Lộc này, và cả ba tò mò muốn đến đó chơi.

Khi thung lũng hoa màu vàng trải dài trước mắt ba người, không ai bảo ai, cả ba cùng reo lên đầy thích thú. Một màu vàng bát ngát, thỉnh thoảng điểm chút sắc tím hoặc đỏ. Một thiên đường trên trần thế thì cũng chỉ thế này thôi.

- Anh Hai, giống mấy cái cánh đồng hoa vàng ở Anh quá hén? - Nhóc Vân kêu lên. - Để mai đem máy ảnh tới đây chụp mấy hình, cho bọn bạn em lác mắt hết cả lũ. Kiểu gì chả ùn ùn kéo qua đây chơi. Mình xuống dưới đi anh Hai.

Con bé nói và chạy biến xuống dưới, làm anh không kịp ngăn lại. Con nhóc này ham chơi quá đi mất. Anh quay sang nhìn Phượng Vũ, hỏi:

- Cô có muốn xuống đó không?

- Tất nhiên. - Phượng Vũ quay sang nhìn anh cười, nắng vàng, hoa vàng cũng không rạng rỡ bằng nụ cười của cô lúc này.

- Thế thì đi nào... - Anh chộp lấy tay cô và kéo đi.

Trác Vân chạy trước hai anh chị nó nên nó cố tình lẩn đi một chỗ để cả hai có thời gian đi với nhau. Nó thích thú ngắt một vài bông hoa cầm trên tay và hát véo von một bài dân ca của Hà Lan. Nó phát hiện ra dưới này không chỉ có hoa vàng mà còn cả những loài hoa có màu sắc khác nữa.

Nó cứ nhảy nhót thích chí khắp nơi, đến khi trên tay nó là cả một bó hoa thật lớn, đủ các loại hoa mà nó chẳng biết tên, nó định bụng sẽ đem cho anh nó để tặng cho chị gấu trúc. Nó tìm đường quay lại, không nghĩ rằng cái thung lũng hoa này đủ lớn để làm nó đi lạc. Chẳng thấy bóng dáng anh trai nó đâu, nó cất tiếng gọi, cũng không có tiếng đáp lại.

Nó chạy cuống lên tìm lại con đường cũ, nhưng chỗ nào cũng toàn một màu hoa vàng, làm gì có con đường nào đâu. Nó lo sợ cuống cuồng.

- Á ...

Nó hét lên khi giẫm phải một cái gì đó, hay một con gì đó mềm mềm khiến nó ngã sóng soài, rồi nghe bắp chân nhói đau. Người nó cứ thế tê đi, không làm sao mà đứng dậy được nữa. Con rắn sau khi tặng cho nó một nhát cắn chí mạng thì bò đi ngay lập tức.

"Chết rồi ... mình chết chắc rồi ... " Nó lo sợ nghĩ. Nó muốn khóc lên thật to để anh nó nghe thấy, nhưng giữa mênh mông không gian này, tiếng của nó sao mà bé quá.

"Soạt." Một người xuất hiện, kì lạ như một câu chuyện thần thoại, nơi nó thường nghe mẹ kể rằng các vị thần thường bất ngờ xuất hiện để giúp đỡ người bị nạn.

Anh ta không cao lắm, làn da rám nắng, khỏe khoắn, ánh mắt lanh lợi, gương mặt rất hiền. Anh ta mặc một bộ quần áo bằng vải nâu cũ kĩ, hơi sờn rách, lưng đeo một chiếc gùi lớn. Vừa nhìn thấy cô, anh ta dừng lại và hiểu ngay mọi chuyện.

Anh ta không chú ý đến lời cô, cũng không chú ý đến những giọt nước mắt của cô mà chỉ ngồi xuống, nhìn lên bắp chân trần của cô, nơi còn nguyên hai vết máu đỏ. Bỏ cái gùi xuống, không ngần ngại, anh ta nâng bắp chân cô lên, ghé miệng lại hút hết máu độc ra. Một lúc sau, anh ta lấy từ trong người ra một chai thuốc nhỏ, rót vào miệng vết thương một thứ bột màu trắng trong lọ đó và dùng chiếc khăn tay trong gùi thuốc buộc lại cho nó.

Xong xuôi, anh ta đứng dậy, xốc gùi thuốc lên, đi tiếp, vẫn không nói một lời. Còn Trác Vân thì cứ ngẩn ra mãi, chưa kịp nói câu cám ơn thì bóng anh ta đã khuất hẳn rồi.

Một con người kì lạ.

Năm phút sau Khánh Nam tìm ra nó đang tập tễnh bước đi. Thấy miếng vải buộc ở bắp chân cô em gái, anh hỏi:

- Em bị làm sao thế?

- Rắn cắn ạ!

- Hả, rắn cắn? - Khánh Nam nhảy dựng lên. - Rắn gì, Rắn độc à?

- Em biết được chết liền à...

- Không được. Sao lại buộc bằng cái giẻ bẩn thỉu thế kia. Cởi ra để anh hút máu độc cho.

- Hút rồi... cũng bôi thuốc rồi...

- Ai hút... ? Ai bôi... ? - Anh ngơ ngác hỏi lại.

- Một thiên thần. - Trác Vân cười nửa thật nửa đùa.

- Chết rồi... - Nam quay sang Phượng Vũ, miệng méo xệch. - Nó bị mê sảng rồi. Để anh cõng em về, nhanh nào...

- Có người hút máu độc và bôi thuốc cho em rồi mà. Giờ em chỉ thấy hơi ngưa ngứa thôi chứ có làm sao đâu.

- May quá! Nếu làm sao chắc anh nhừ đòn với ba mẹ quá! - Nam giả bộ lau mồ hôi trên trán rồi cốc vào đầu cô em. - Mà ai bảo em chạy xuống đây hại anh tìm mệt muốn chết. Mau cởi cái khăn kia ra, bẩn thế nhiễm trùng thì sao.

Khánh Nam cúi xuống giật chiếc khăn ra và lấy chiếc khăn tay trắng tinh của mình buộc vào cổ chân em gái.

- Ấy, không được vất nó đi. - Trác Vân nhặt lại chiếc khăn đó. - Em còn giữ để trả lại người ra nữa.

- Ôi dào, thôi lên đây để anh cõng về, còn chịu đòn với mẹ nữa đấy.

- Anh Gấu yên tâm mà, Cún sẽ bảo Cún bị ngã nên bị thương, không nói là bị rắn cắn đâu. Hoa này mang về cho mẹ là mẹ vui ngay ấy mà...

Cứ như một sự ám ảnh, Trác Vân luôn tự hỏi lòng về người con trai hôm đó đã cứu nó, và bước chân lại đưa nó đến với thung lũng hoa này một lần nữa. Nó mong sẽ gặp lại người đó, vì sao thì nó chẳng biết.

Sâu trong thung lũng hoa ấy, có một ngôi chùa nhỏ, điều đó làm nó kinh ngạc hết sức. Ngôi chùa không lớn, ngay giữa sân có một phiến đá dạng một đài sen mười cánh, năm cánh bên trong, năm cánh so le bên ngoài, có một bát hương đặt phía trước. Nó cứ đứng ngẩn ra nhìn phiến đá đó, cho đến khi có một nhà sư tiến lại gần, nhìn nó:

- A di đà phật... thí chủ chắc là khách phương xa lạc đường quá độ ghé thăm chùa... ? Bổn chùa có thể giúp gì cho thí chủ chăng?

- Ơ... dạ... - Nó lúng túng, chẳng biết phải xưng hô thế nào cho đúng. - Dạ... con chào thầy... con ở cách đây không xa lắm ạ! Con vô tình đi ngang qua đây nên ghé vào, không biết có làm phiền thầy không ạ?

- Bước chân đến đây nghĩa là có duyên với Phật... Thí chủ rồi sẽ gặp nhiều may mắn... Thí chủ cứ tự nhiên vãn cảnh.

Nó chợt kêu lên khi vị sư định quay người bước đi.

- Ơ thầy ơi, cho con hỏi, tại sao lại thờ một tòa sen đá ở đây ạ?

- Chùa này có tên là chùa Thạch Liên, chỉ thờ một tòa sen đá này thôi.

- Ủa, sao kì vậy ạ?

- Năm xưa đức Phật Bà Quan Âm trên đường độ sinh tái thế đã ghé qua đây, để lại nơi này một tòa sen ngọc. Năm tháng qua đi, tòa sen ngọc ấy hóa thành tòa sen đá này, mưa gió ngàn năm không mòn, rêu phong không phủ được...

- A, thật vậy ạ?

Trác Vân thốt lên rồi tiến lại, chắp tay vái tòa sen như mẹ nó vẫn hay làm mỗi khi đến đền chùa nào đó thắp hương.

- Ngôi chùa này đã có mấy trăm năm nay rồi, nhưng do quá heo hút nên chỉ có mình bần tăng ở đây... Thung lũng này có tên là Thạch Liên, mấy ngọn núi đá quanh đây tương truyền có một loài Hoàng Thạch Liên sinh sống, người nào có duyên ắt sẽ gặp được loài hoa này. Ai hái được nó sẽ đạt được ước nguyện của mình.

- Hoàng Thạch Liên ư? - Trác Vân ngẩn ra. - Trông nó thế nào thưa thầy?

- Bần tăng chưa bao giờ có duyên hội ngộ với loại bảo hoa này. - Nhà sư lắc đầu và đi vào phía trong. - Vì chỉ có kì duyên mới gặp được mà thôi...

- Dạ... con chào thầy...

Nhìn nhữung dãy núi đá bao quanh thung lũng, Trác Vân tự hỏi liệu loài hoa sen đá đó có thật hay không mà vị sư sống ở đây nhiều năm rồi cũng chưa một lần tương kiến? Liệu cô có duyên với nó hay không, và có duyên với chàng trai đã cứu cô lần trước hay không?

Nghĩ đến đây, cô suýt thốt lên khi một người đang đi vào trong chùa. Chính là người con trai ấy. Vẫn bộ quần áo đó, vẫn chiếc gùi lớn đó, nhưng hôm nay toàn là củi lớn sau lưng, trên tay anh ta còn xách theo một xâu măng nữa.

Anh ta cũng nhìn cô, nhưng không có biểu hiện nào cho thấy anh ta nhận ra cô cả, anh ta đi thẳng đến trước cửa chùa. Vị sư khi nãy bước ra. Anh ta lau mồ hôi bằng vạt tay áo và cất tiếng nói với nhà sư:

- Con mang củi đến cho thầy đây ạ! Mẹ con gửi cả măng cho thầy nữa.

- Rau hôm trước mẹ con gửi cho thầy vẫn còn mà... Thôi con mang nó ra sau bếp cho thầy đi.

Anh chàng "dạ" một câu rồi bước ra phía sau, trước con mắt lúc này vẫn trợn tròn lên vì ngạc nhiên của Vân. Hai phút sau anh ta trở lại, vị sư già cầm ra hai gói giấy lớn đã được buộc chặt, đưa cho anh ta và nói:

- Thầy đã phơi xong đống thuốc hôm trước con mang đến rồi, mang về mà sắc cho mẹ con uống này.

- Dạ, con cảm ơn thấy. Mẹ con dạo này đỡ nhiều rồi. Thưa thầy con về.

- Ừ, con về đi.

Trác Vân vội chạy theo khi anh ta đã đi ra đến cổng.

- Này anh, khoan đã. - Nó gọi.

Anh ta dừng lại, đợi nó chạy đến.

- Có chuyện gì vậy? - Anh ta hỏi

- Em đang mong gặp anh để cám ơn anh chuyện hôm trước anh cứu em.

- Cứu người gặp nạn tức là tích công đức cho mình, mẹ tôi đã dạy như thế. Tôi không làm để đợi người ta trả ơn. - Anh ta lắc đầu.

- Nhưng em vẫn muốn. - Nó bướng bỉnh lắc đầu. - Nhà anh ở đâu thế để lúc nào em đến?

- Cách đây hai ngọn núi... - Anh ta chỉ về hướng hôm trước nó đã gặp anh ta.

- Hả, xa dữ vậy. Tên nơi đó là gì?

- Làng Đrăk Bia.

Trắc Vân cố gắng ghi nhớ cái tên lạ lẫm đó vào đầu. Thấy anh chàng đó vẫn rảo bước đi tiếp, nó lại chạy theo:

- Thế tên anh là gì?

- Việt...

Ơ... Việt... Anh Việt... hay anh về nhà em đi, để ba mẹ em cảm ơn anh.

- Tôi đã nói là tôi làm việc đó không cần trả ơn mà. Cô đừng ngại. Muộn rồi, cô nên về nhà đi, ở trong núi một mình nguy hiểm lắm. Có thú dữ đấy.

- Hì, không nghĩ lại gặp anh ở đây thế này, em quên không đem theo cái khăn để trả anh rồi. Anh cầm khăn tay của em vậy nhé!

Nó nói và đặt chiếc khăn tay trắng tinh của mình vào lòng bàn tay còn đầy bụi đất của Việt, chiếc khăn tay có thêu hai chữ T.V mà mẹ đã tặng. Đưa nó cho anh xong, nó cúi đầu chào và chạy biến đi, lẩn khuất sau những vụi hoa vàng ruộm.