Yêu Không Hối Tiếc

Chương 3

Phượng Vũ và Minh Sang.

Có một điều là ngoài lớp của cô ta ra thì Khánh Nam chẳng biết gì hơn cả, tên không, số điện thoại không. Cả buổi học anh ngồi vò đầu bứt tai, làm sao tìm ra cô ta mà hỏi thăm tình hình cô ta được nhỉ? Thấy anh đứng thập thò ngoài cửa lớp, lũ con gái lớp cô ta xì xầm rồi nhìn anh cười cợt.

“Khỉ thật...”- Anh bực bội nghĩ- “Cái lớp gì mà toàn con gái, lại đông như động nhện thế này biết tìm cô ta ở chỗ quái nào chứ?”

- Anh Nam...- Một giọng lảnh lót vang lên, một cô nàng xinh như mộng đi ra.

Trông cô ta quen quen, mà cô ta lại chào anh thế này, hình như đã từng ăn cơm cùng cô ta trong canteen thì phải?

- Chào em...

- Anh tìm em à?

- À, anh tìm con gấu trúc...

- Con gấu trúc á?- Cô nàng đưa tay che miệng khúc khích cười.

- À không, một con nhỏ mắt thâm như gấu trúc ấy... Nó cao thế này này, gầy gầy, tóc dài thế này...

Anh làm một loạt những động tác miêu tả. Cô nàng mà anh đã quên mất tên ngay sau cái bữa ăn trưa hôm đó trố mắt nhìn anh, miệng há hốc.

- Sao giống người hành tinh quá vậy anh?

Anh không làm sao cười nổi trước cái vẻ khôi hài rởm đời của con nhỏ này. Tại sao anh còn đứng đây mà mất thời gian lôi thôi với nói chứ nhỉ?

- Ờ, thế có ai giống thế không?

- Em không rõ, từ đầu năm đến giờ em có đi học mấy đâu, từ dạo anh học ở đây em mới chăm chỉ đến lớp đấy. Hôm nào nhất định phải cho em cơ hội mời anh đi uống nước để cảm ơn anh đã cho em động lực đến lớp đấy nhé!

- Thế thôi vào lớp đi, anh đi đây.

Khánh Nam quay đi, vẫy tay lại đầy kiểu cách, nhưng miệng thì càu nhàu:

- Tại sao lại phải vì cái con gấu trúc ấy mà biến thành thằng đần trước mặt người khác cơ chứ? Đồ xấu gái chết tiệt, đối với người có ơn cứu cô mà một cái tên cô cũng không để lại. Cô đang chết ở cái xó nào rồi, ra đây cho tôi...?

Anh giơ chân đá cái chai nước lăn lóc dưới chân, miệng chửi thề một câu:

- Mẹ kiếp... thằng vô văn hóa nào uống nước rồi không biết quẳng vào sọt rác thế này?

- Ái...ối...- Tiếng con gái phía sau lùm cây.

“Quái lạ, đây là vườn trường mà, sao lại có con bé dở hơi nào ra đây đào giun thế?”

- Cái gì thế? Thằng nào dám...?- Giọng con trai bực tức vang lên, sau đó kẻ vừa nói đứng phắt dậy.

Đứa con gái cũng đứng dậy theo, lúng túng nhìn anh.

“Hơ…” Khánh Nam ngẩn ra nhìn kẻ đang dứ chai nước về phía mình. “Con gấu trúc này cũng thiêng nhỉ? Thế này cô ta mà chết mình đem cô ta về thờ quá!”

- Xin lỗi...- Anh gãi đầu cười- Thành thật xin lỗi... Hai người cứ...tiếp tục đi nhé!

Cả hai đỏ bừng mặt vì vừa bị bắt quả tang làm chuyện lén lút. Nhưng Khánh Nam lại coi như không có gì, gì chứ mấy trò này anh chơi với bọn con gái từ hồi còn đi mẫu giáo.

Nói người ta cứ tự nhiên tiếp tục mà anh cứ chôn chân tại chỗ, không thèm tránh đi. Anh khẽ mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của gã Đông Gioăng, kẻ đã đá con gấu trúc ngu ngốc, đá tiếp bà chị bạn tội nghiệp của hai chị họ anh, và giờ lại cặp kè với một em tươi mới nữa. Thằng cha này còn có nghề hơn cả anh nữa.

- À... tôi định hỏi anh cái này... Cái cô nàng hôm trước mà đến phá đám bữa tiệc sinh nhật ấy...

- Nó không liên quan đến tao.- Hắn vội gạt đi vì sợ anh lật tẩy hắn trước cô bồ mới này.

- À, tất nhiên, tôi biết, cũng chỉ là tại cái con nhỏ ấy ngu ngốc thôi mà... Nhưng mà cô ta tên là gì ấy nhỉ?

- Phượng Vũ...

“Phượng Vũ”- Một cái tên nghe thật lạ, anh thầm nghĩ.

- Hê hê, cám ơn anh nhé! Chúc một bữa trưa ngon miệng.- Anh nháy mắt rồi rảo bước quay lại lớp của con gấu trúc.

- Đã trưa lắm đâu mà chúc ngon miệng chứ?- Giọng đứa con gái thắc mắc.

- Quên nó đi. Mình đi kiếm chỗ nào khác vậy.- Hắn gạt đi.

Tiếp Khánh Nam tại lớp của Phượng Vũ vẫn là con nhỏ anh mới gặp cách đó không lâu.

- Có ai tên Phượng Vũ ở trong lớp không em?- Anh hỏi ngay chẳng đợi cô ta mở lời tán tỉnh lung tung nữa.

- A, con nhỏ kì cục đó hả? Bữa nay nó nghỉ sớm, kêu mệt nên xin thầy về từ tiết hai rồi. Anh tìm nó có chuyện gì thế?

- Không có gì.- Anh lắc đầu- Có chuyện muốn hỏi thôi. Thôi học đi nhé!

Anh chạy biến đi thật nhanh. Trưa nay bà nội muốn anh về ăn cơm vì bảo có người muốn giới thiệu cho anh nhưng anh đã kêu phải học cả ngày nên không muốn về. Gì chứ anh ghét nhất là bọn con gái õng ẹo kiểu tiểu thư của đám nhà giàu. Nhão nhoét không chịu nổi, giá chi chúng bằng được một phần trăm nào của em gái anh thì anh còn nghía qua tí chút. Lúc nào cũng “Anh ơi em sợ...” nghe nổi hết da gà, mà cũng mất luôn cái hứng đυ.ng vào người bọn nó nữa.

Khánh Nam lang thang xuống canteen kiếm cái gì bỏ bụng thật nhanh trước khi cái bọn con gái kéo nhau xuống làm hỏng bữa trưa của anh. Anh thích mấy món ở trường hơn là mấy món sơn hào hải vị ở nhà bà nội. Khi anh còn ở Hà Lan, mẹ anh cũng thường nấu những món ăn giản dị như thế này nên ba anh thích về nhà ăn cơm cùng ba mẹ con lắm. Mẹ nói đó cũng là một trong những cách níu chân ba về với gia đình. Thế nên nhiều năm nay ba mẹ sống với nhau rất hạnh phúc. Dù ba là một ông chủ của một tập đoàn xe hơi lớn, tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng ba vẫn chỉ yêu mình mẹ.

Đột nhiên, anh chạnh lòng nhớ tới mẹ và gia đình. Không biết nếu đi học ở Harvard thì anh có thể ngồi nhớ đến mẹ anh như lúc này không? Tính anh vốn ham vui, nên rất có thể anh sẽ bị cuốn vào lối sống kiểu Mỹ, và anh sẽ quên mẹ, quên gia đình.

- Mẹ yêu ơi...- Anh gọi khi nghe giọng bà bên kia đầu dây.

- Sao thế con? Ở đó thế nào? Có quen không?

- Ổn hết mẹ yêu à. Chỉ là không có ba mẹ với Cún ở đây nên con hơi buồn thôi. Con xin lỗi vì đã giận mẹ vô lý.

- Sao bữa nay Bin của mẹ giống ông cụ non thế? Giờ này chắc đang là trưa ở Việt Nam nhỉ? Con ăn gì chưa?

- Con đang ăn nè, canh mướp đắng mà mẹ hay nấu đó.

- Học hành chăm chỉ, nhớ vâng lời bà nội nhé con. Ngày nghỉ thì cố gắng về thăm ông bà ngoại và nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ Phương, ba Giang, ông bà ngoại ở trong Lâm Đồng nữa nhé!

- Dạ con nhớ mà...

- Thôi ăn trưa đi con. Rảnh thì cứ gọi cho mẹ.

- Dạ, tạm biệt mẹ yêu.

Đặt điện thoại xuống bàn, anh lại tập trung vào bữa ăn vừa bị bỏ dở bởi cái cảm xúc yếu đuối chết tiệt của mình.

- Anh ơi, em có thể ngồi ở đây được chứ?

Khánh Nam ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng đề nghị bằng cái giọng ngọt như mía lùi, lại một con búp bê xinh xắn trắng trẻo nữa, nếu thêm mái tóc vàng và đôi mắt xanh nữa thì sẽ giống một con búp bê tuyệt hảo.

Nhưng trước khi mở lời đáp lại lời đề nghị đó, anh đã trông thấy con gấu trúc mà anh tìm từ sáng đến giờ. Cô ta đang đứng ở quầy mua thức ăn, với hai cô bạn nữa. Hôm nay trông cô ta bớt thê thảm hơn rồi, cái áo màu vàng nhạt làm cô ta có vẻ tươi tắn và có sức sống hơn. Anh cất tiếng gọi làm nửa cái canteen phải quay ra nhìn:

- Ê này, xấu gái, ê...

Con gấu trúc không nghĩ là anh đang gọi mình, nhưng cũng quay lại nhìn vì tiếng của anh khá to. Thấy anh chàng hôm qua đang vẫy tay ra hiệu cho mình, cô trố mắt nhìn.

Khánh Nam thấy con gấu trúc chào hai cô bạn rồi rẽ sang phía anh. Anh mỉm cười nói với con búp bê nãy giờ vẫn đứng tẽn tò trước mắt.

- Em qua bàn khác giúp anh được không? Anh có công chuyện muốn nói với bạn nữ kia.

Cô nàng đỏ ửng cả mặt vì bị đối xử như thế, bèn quay ngoắt đi, không thèm nói thêm một câu gì.

Đặt khay thức ăn xuống bàn, Phượng Vũ hỏi:

- Ủa, cô ấy là bạn anh à? Sao không cho ngồi chung đi, còn nhiều chỗ mà.

- Không, một cô bé đến xin chết.

- Hử...?

Anh suýt bật cười vì cái vẻ ngây ngô của cô ta.

- Cô bé ấy ngoan lắm. Đến chỗ tôi kêu muốn chết, tôi bảo: em chưa chết được đâu, thế là cô bé ấy ngoan ngoãn nghe lời luôn. Chứ có như cô đâu xấu gái, được người ta cứu lại còn quay ra chửi làm tôi tức muốn ói máu.

- Tôi cấm anh nói lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.- Con gấu trúc trừng mắt với anh.

- Ngày xưa í, muốn bịt miệng quan tham người ta hay đút tiền vào miệng. Miệng ngậm tiền rồi làm sao mà há ra được nữa.

- Ý anh là muốn tống tiền tôi hả?- Cô ta liếc xéo, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình ghen tức

- Hey, tôi mà thiếu tiền đến nỗi phải đi tống tiền một con bé còm nhom thiếu ăn như cô sao?

- Đó là dạo này tôi đang ốm chứ bộ...- Cô ta cự lại.

- Cô thì ốm cái gì? Ốm tình à? Tự đày đọa thân xác rồi quay ra ngụy biện này nọ.- Anh bĩu môi.

- Đừng có chọc gậy bánh xe nhé!

- Không dám. Mà cô cho tôi số điện thoại đi.

- Không có.- Cô ta đáp cộc lốc.

- Thật không đó?

- Có nhưng hôm trước ức quá tôi ném vỡ rồi. Chưa kịp mua cái mới. Đợi cuối tuần về nhà xin tiền bố mẹ đã rồi tính sau.

Anh lắc đầu ngán ngẩm rồi rút từ trong túi ra một cây bút và một mảnh giấy nhớ, ghi số điện thoại của mình vào rồi đập bộp lên ví của cô ta.

- Này, số của tôi đấy, cất cho kĩ vào. Tôi mà bị con gái gọi điện hay nhá máy quấy rầy là cô ốm đòn với tôi.

Con gấu trúc bĩu môi nhìn tờ giấy, rồi nhìn anh:

- Anh tên là Nam hả?

- Ghi rõ ràng thế mà còn hỏi à?- Anh vặc lại.

- Tại thấy cái tên thì hiền mà sao anh thì cứ như đàn bà ấy, nói dai như đ ỉ a ...

- Cái gì?- Anh quắc mắt- Cô dám nói tôi là cái gì? Xin lỗi, cô mới phải là người nên xem lại mình ấy, cái tên đã thiếu mĩ miều nữ tính rồi, người còn giống đàn ông hơn. À mà cũng chẳng giống đàn ông. Làm gì có cái thứ đàn ông nào động thất tình cái là muốn...

Nhưng anh không thể thốt ra được mấy từ sau vì con gấu trúc đã nhanh tay đút vào miệng anh chiếc đùi gà rán làm anh ú ớ mất một lúc. Hàng chục con mắt hiếu kì nhìn hai người đôi co, có cả đám con gái ở đấy mơ ước được ngồi thế vào chỗ cô mà làm những trò ngu ngốc như thế dù chỉ một lần cũng đáng.

- Này...- Anh nhả chiếc đùi gà ra, quát tướng lên- Cô tính ám sát tôi đấy à? Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà...

- Xin lỗi... Ai kêu anh dám lớn giọng nhắc lại chuyện đó làm chi.

- Bộ tôi có hứa là tôi không nói ra hả?

- Tôi năn nỉ anh mà, anh đừng nói chuyện đó ra nữa nhé! Anh cần gì cứ nói ra.

- Nói ra để tôi mang tiếng ức hϊếp con gái à? Hỏng hết hình tượng. Thôi được, tại vì cô khẩn khoản nên tôi sẽ chỉ bắt cô làm một việc thôi.

- Việc gì?- Cô ta hí hửng hỏi.

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.- Anh thản nhiên đứng dậy- Chừng nào nghĩ ra tôi sẽ gọi cho cô, nên nhanh chóng mà sắm cái điện thoại mới đi nhé kẻo lúc tôi cần không gọi được cô tôi sẽ đi loan tin đấy.

Anh cười thích thú và đi ra bãi đậu xe. Ít ra thì anh cũng có một chút niềm vui sau những ngày buồn chán đầu tiên ở Việt Nam.

Chỉ vì mải nghĩ đến niềm thích thú đó mà anh quên mất tiêu những vị khách ở nhà, cứ thế mò về, giữa lúc họ đang ngồi uống trà ở phòng khách. Đó là một người đàn ông Nhật, một phụ nữ rất đẹp, ngồi cạnh người phụ nữ đó là một con bé mặc bộ đồ trông khá hầm hố, mặt thì như con nít.

Thấy anh đứng sững nơi ngưỡng cửa, bà nội vội vẫy tay gọi anh:

- Bà tưởng cháu phải ở lại trường để học?

- Dạ cháu vừa mới biết là được nghỉ thôi ạ.

Người phụ nữ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn anh, bây giờ mỉm cười lên tiếng:

- Cậu quý tử của tập đoàn Lotus đây ạ? Giống anh Long hồi trẻ quá bác nhỉ?

- Cô biết ba cháu ạ?- Anh dừng lại, ngạc nhiên nhìn những vị khách, hỏi.

- Cô với ba mẹ cháu là chỗ quen biết lâu năm mà. Tên cô là Vân. Nhiều năm nay cô sống bên Nhật, còn ba mẹ cháu lại sang Hà Lan nên bặt tin nhau nhiều năm nay.

- Thế ạ?

- Đây là chồng cô, đại diện đại sứ quán Nhật ở Việt Nam. Còn đây là Chiyoko, con gái cô. Tên Việt của em ấy là Minh Sang.

Khánh Nam liếc nhìn con bé kì cục nãy giờ vẫn ngồi sát cạnh mẹ, không nói năng gì. Nó giống mẹ nó, đẹp như một công chúa trong các truyện cổ tích phương Đông. Đôi mắt nó to, tròn, đen láy, cái môi nhỏ chúm chím và đỏ hồng. Lớn hơn chút nữa chắc nó sẽ là một mỹ nhân như mẹ nó quá.

- Sắp tới cô chú ấy phải quay về Nhật vài tháng...- Bà nội anh nói tiếp- Nhưng việc học của Minh Sang bên này thì không thể dừng lại được. Hết năm nay là con bé tốt nghiệp cấp 3 rồi nên cô chú ấy định gửi con bé ở đây với chúng ta một thời gian. Ý cháu thế nào?

- Bà cứ quyết định thôi ạ. Cháu xin phép, cháu lên phòng chút, lúc nãy mẹ gọi điện cho cháu mà điện thoại hết pin. Cháu lên gọi lại xem mẹ cháu có dặn gì không?

- Ừ...- Bà anh gật đầu.

Khánh Nam chào ba người khách và chạy biến lên phòng. Anh thà nằm trong phòng chat online với mấy đứa bạn bên Hà Lan còn vui hơn.