Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 90

Mười năm sau. . .

"Một lúc nữa sẽ cử hành nghi thức, hy vọng các vị quan khách đến tham dự lễ cưới còn đứng bên ngoài nhanh chóng vào trong sảnh. Xin thông báo thêm lần nữa, một lúc nữa đây anh em của chúng tôi cưới vợ, xin mau chóng tiến vào sảnh. Phì..."

Không biết có gì buồn cười mà Thiết Hựu cứ cười hí hí mãi, lâu quá không gặp nên gan cũng to ra rồi nhỉ. Tôi cho Thiết Hựu hai cú đấm để giáo dục cậu ta. Chết đi là được. Hử. Nghĩ đến lúc vất cả cực nhọc vì phải mượn nhà thi đấu thể thao này để tôt chức cưới là muốn đập cho cậu ta một trận rồi! Ôi chao, T_T lần đầu khi đến đây, tôi nghĩ tổ chức tiệc cưới ở đây á? Thật sự có chút thất vọng. Nhưng giờ đây đã trang hoàng rất tuyệt, còn đẹp hơn khách sạn tổ chức lễ cưới gấp trăm lần nữa.

"Anh! Em đến rồi!"

"Hoan nghênh, mau đến đây!"

Liếc thấy đám nhóc hậu bối vào với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, ha ha! Ôi tên ấy của tôi, xin tha thứ tôi đến bây giờ vẫn gọi anh là "tên ấy". Có phải bạn muốn biết tên ấy của tôi bao naqm qua có gì thay đổi không? Hì! Tuổi tác của tên ấy giống như số đếm ngược ấy, bây giờ cũng vẫn như trước, vẫn đẹp trai như hồi đó. Lúc học đại học đám bạn học nữ thích nói cười của tôi hễ thấy anh là đánh tôi. T_T Thời gian tôi và anh ở bên nhau tính ra cũng gần mười năm rồi. Khương Cẩm Thánh, sau này em muốn sống vì anh, chết cũng vì anh. Anh chẳng có lời cầu hôn nào đặc biệt, hôm ấy trở về sau khi đi bộ đội... càng đẹp trai hơn, càng khiến ta rung động hơn. Anh chưa ăn hết đã đặt đũa xuống, nhìn chăm chú vào mắt tôi rồi nói:

"Tuấn Hỷ, đến nay chúng ta vẫn chia ra ngủ riêng, không thấy mệt sao? Bắt đầu từ bây giờ, vừa ngủ dậy không phải nhìn thấy thú bông hay gấu bông, mà có thể nhìn thấy em xinh đẹp như thế, chắc là tuyệt lắm."

Đó chính là... chính là lời cầu hôn của tên ấy. -_-;; Tôi cũng cảm thấy mệt mỏi với chuyện ngày nào cũng ngủ riêng nên đã đồng ý. - -;; Tôi cũng muốn mỗi ngày tỉnh dậy được nhìn thấy gương mặt anh, tạo nên một buổi sớm đẹp rực rỡ cùng anh.

Thời gian ấy có xảy ra nguy cơ chia ly nào không? Nếu nói không thì là giả rồi. Nhưng mỗi lần nhớ lại năm mười tám tuổi, tuy chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng suýt chút nữa là chia lìa. Biết rõ chia tay như vậy sẽ đau đớn, khổ sở biết bao. Biết rõ tôi không thể thiếu tên ấy, tên ấy cũng không thể thiếu được tôi, chia tay rồi tôi sẽ không sống nổi... Thế nên, đối với chúng tôi mà nói, ly biệt là chuyện vô cùng xa vời.

"Chị Tuấn Hỷ, áo cưới dài quá! Em mặc kệ đấy!! Hu hu. T_T"

Cô bé này chính là... cô bé đáng yêu mà mười năm trước theo đuổi Lý Vân Quân đến chết đi sống lại - Ngô Diệp Ngân, vợ của Lý vân Quân. ^^*

"Ha ha!! Diệp Ngân, sao em đáng yêu thế nhỉ!!"

Diệp Ngân đang thay áo cưới trong phòng trang điểm cô dâu đã phát điên lên vì áo cưới quá dài.

"Gì thế này, các chị đều xinh đẹp thế kia! ****! Dù thế nào cũng phải để anh yêu của em hãnh diện mới được!"

"Ngô Diệp Ngân! Có thể đừng nói anh yêu này nọ của em nữa được không?"

Thế thì, người đứng bên cạnh Diệp Ngân cau mặt gào lớn kia là ai? Chính là Trí Anh, bạn của tôi, người bạn đời của Trí Anh chính là Thái Dân. Trí Anh đang trang điểm cũng tức giận, la hét om xòm. ^-^;; Trí Anh xưa nay không hề thích những lời nói quá sến nên mỗi lần Diệp Ngân goi Vân Quân là "anh yêu", Trí Anh đều nhéo Diệp Ngân khiến bây giờ da thịt Diệp Ngân chỗ nào cũng bầm xanh. -_-

"Làm sao đây, tới hồi hộp quá, run lẩy bẩy đây này! Các cậu không sao chứ? Sao mà... Thực sự là cứ nghĩa đến hôm kết hôn mà căng thẳng đến mức toàn thân run bắn lên, không ngủ nổi, cả đêm cứ lăn qua lật lại! ^_^;;"

Đó chính là Tiểu Mẫn, một trong những người bạn và sắp tới đây sẽ làm em dâu tôi. Ha ha ha!!

"Ha ha!! Hàn Mẫn! Cậu hài thật đấy!!"

Tạm đặt bốn cô dâu hài hước này sang một bên, vẫn còn một cô dâu nữa đang tiến vào, Không phải ai khác mà chính là cô gái có tính cách rất kiên cường mạnh mẽ, cô gái cao ngạo hoàn mỹ vô khuyết nhưng rất hiền lành đáng yêu - Thôi Ngân Cẩn. Chính là cô dâu lớn hơn người anh em mắt kính Chí Hồi của chúng tôi ba tuổi. ^-^;; Chỉ cần chị Thôi Ngân Cẩn xuất hiện, chúng tôi liền cố gắng làm ra vẻ chính chắn. -_-

"Chị đến rồi?"

"Haizzz, chị đến muộn rồi phải không?"

"Không đâu, chị, trang điểm nhanh đi? Một lúc nữa là bắt đầu rồi."

"Ôi chao! Thế hả? Mọi người giúp chị một chút được không?"

Tất cả các cô em đều không ai chỉ thị mà cùng đồng thanh...

"A, vâng! Đương nhiên rồi!!"

Và cứ thế, -_-^ chúng tôi giúp Thôi Ngân Cẩn trang điểm, mặc áo cưới, một lúc nữa là bắt đầu rồi. Lát nữa, khi tên ấy của tôi xuất hiện, vẫn sẽ như trước kia, nụ cười rạng rỡ đứng ở đó chăng? Nhóc ơi, cuối cùng em đã gửi cả đời mình cho anh rồi! Bây giờ thực sự đã cảm thấy rất hạnh phúc!

Dang dang...

"Cô dâu, mời ra nhanh!"

Năm cô dâu chúng ta mang tâm trạng xúc động, trái tim run rẩy, rụt rè hướng về phía hội trường.

"Không ổn rồi, các chị ơi, em phải gỡ bỏ đôi giày cao gót ra! Anh ấy của em dáng nhỏ, em còn mang giày cao gót thì chả lẽ cao bằng nhau à? T_T Thế thì người ta nhìn thấy sẽ cười anh ấy của em chết. Dứt khoát không thể như vậy được! >_