Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 11

Hôm nay rất không muốn học. - -;; nếu đã học không vào thì tôi cũng dũng cảm đổi vị trí ngồi với Trí Anh luôn. Chỗ Trí Anh là gần bên cửa sổ, vị trí tốt nhất để mơ mộng giữa ban ngày. Còn có thể nhìn thấy sân vận động nữa. ^^ Thời gian trôi qua quá chậm, càng mong muốn nhanh nhanh kết thúc buổi học thì thời gian càng chậm hơn. Nhìn đồng hồ, sao mà mới trôi qua chút xíu thế này ~ Cái đồng hồ này chắc chắn hư rồi. hi hi~ Ôi chà! Sân vận động lại xuất hiện những nhân vật không ngờ đến… là Khương Cẩm Thánh. Hình như làđang học tiết thể dục. Hắn mặc đồng phục thể dục đang ngồi vững như Thái Sơn. Cứ thế mà nhìn từ xa thì thấy cũng được. Lý Vân Quân cũng mặc đồng phục y như thế, chắc là cùng lớp với Cẩm Thánh. Nhìn tên “Xương Sườn” này vẫn thấy đôi chút dễ thương. Tuy có lúc cũng đáng ghét thật đấy, lải nhải lảm nhảm, y như con quạ chết. Nhưng còn tốt hơn gấp nhiều nhiều lần tên hư hỏng Cẩm Thánh. Khương Cẩm Thánh bắt đầu chơi bóng rổ với mấy tên con trai khác. Còn chơi rất… rất đẹp. TT TT Nhưng tôi không muốn nói là hắn phong độ đâu. Cái tên Khương Cẩm Thánh này… rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Tò mò quá…

“Tuấn Hỷ… Phác Tuấn Hỷ!!”

“Hả?”

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Đã tan học rồi à?”

“Ừ, cô cũng đi rồi. Nghĩ gì thế…?? Úi chao!!! Đó chẳng phải là Cẩm Thánh sao? Con nhỏ này ~ thì ra cậu đang nhìn trộm Cẩm Thánh hả?”

“A, không phải đâu… chỉ là… mới vu vơ tí thôi…”

Ôi mất mặt quá! Bị Trí Anh phát hiện ra rồi!

“Thế à? Hiểu hiểu ^^ Tuấn Hỷ, tớ và Tiểu Mẫn hy vọng cậu sẽ nhận lời giúp một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Cậu nhận lời trước đi đã.”

“Nếu tớ làm được thì chắc chắn sẽ nhận lời.”

“Chắc chắn là cậu làm được.”

“Phải đó, Tuấn Hỷ ^^ Tớ đã làm được thì với cậu càng không vấn đề gì. Hihi ~!”

Dù vẫn chưa biết là chuyện gì nhưng thấy Trí Anh và Tiểu Mẫn có vẻ sốt ruột lắm. Tóm lại là chuyện gì đây?

“Nói đi. Chuyện gì?”

“Cậu nhận lời trước đi? Nhé?”

“Các cậu chắc chắn là tớ làm được thật chứ?”

“Ừ!”

“Được, tớ biết rồi. Tớ nhận lời, mau nói đi.”

“A~!! Thật không?? Cậu phải thề, thề đi!”

“Được, tớ thề. Lấy tên tớ ra thề, được chưa?”

“A a~!! Tuyệt quá!! Tiểu Mẫn, cũng may cậu ấy nhận lời rồi. Phải không? Bây giờ chúng ta đã thành công to rồi.”

Á?? Có phải mình không nên nhận lời không?? Nhưng giờ có hối hận cũng quá muộn rồi, vì sự phấn khởi của Trí Anh không cho phép người khác phá hoại. Nhìn Trí Anh và Tiểu Mẫn vui sướиɠ ôm chầm lấy nhau, tự nhiên lại có dự cảm không hay cho lắm. Đừng mà đừng mà! Càng nghĩ càng thấy sợ! A…

“Trí… Anh… rốt cuộc là chuyện gì thế hả?”

“Hai tuần sau Thượng Cao và Công Cao có hoạt động biểu diễn văn nghệ lớn mỗi năm một lần. Cậu đừng coi thường tớ nhé, nhìn thế thôi mà tớ là đội trưởng đấy ^^. Hihi ~”

“Thế tóm lại là phải làm gì?”

“Chính là cuộc thi ca hát nhảy múa của học sinh. Có thể nói là một dịp lễ vậy đó.”

“Cái gì??? Cậu chắc là không…?? Muốn bắt tớ ca hát nhảy nhót á?”

Tự nhiên trước mắt xuất hiện một loạt sao nhấp nháy lấp lóe.

“Không phải. Cậu nghe tớ nói đã. ^^ Đợi người khác biểu diễn xong rồi thì tiết mục cuối cùng sẽ do đội văn nghệ chúng ta chuẩn bị. Năm nay cũng phải có tiết mục, tớ và Tiểu Mẫn nhưng vẫn thiếu một người. Mấy ngày nay tìm người muốn chóng mặt luôn…”

“Ôi tớ không…”

“Không phải, Tuấn Hỷ. Cậu nghe tớ nói hết đã >.< Nhưng cũng may mà có cậu! Cậu phù hợp không chê được chỗ nào ~ ^^ Dáng người chuẩn, cũng rất xinh đẹp ~ Ô ha ha ha!”

“Không mà! Tớ không làm đâu!”

“A… Tuấn Hỷ!”

Trí Anh đột nhiên trừng mắt tóm chặt lấy tay tôi. Nhìn dáng vẻ nó lúc này thấy đáng sợ quá - -;;

“Này, Tuấn Hỷ! Cậu đừng quên đã nhận lời tớ rồi, còn lấy tên cậu ra mà thề thốt nữa! Tớ tuyệt đối không thể tin được rằng cậu là đứa nói lời mà không giữ lời! Cũng tuyệt đối không tin cậu là người không có lương tâm! Cậu hiểu ý tớ rồi chứ??”

Tôi càng ngày càng thấy Trí Anh đáng sợ quá. Hu hu. T_T Sao tôi lại xui xẻo thế này. Phác Tuấn Hỷ mày là đồ ngu! Ngu ngốc đến mức tự nhảy vào lưới của hai đứa nó!! Còn lấy tên mình mà thề thốt nữa chứ!? A~!!

“Biết, biết rồi! Tớ làm là được chứ gì -_-;;”

“Hu ra! Tớ yêu cậu, Tuấn Hỷ!! Ang~~”

Nếu yêu tớ thì cậu đã không bắt tớ làm rồi… buồn ghê. Nếu là hoạt động do Công Cao và Thượng Cao cùng tổ chức thì chẳng phải là phải nhảy nhót trước mặt rất nhiều người sao? A~ Ai cứu tôi với.

“Tuấn Hỷ, bắt đầu hôm nay chúng mình cùng luyện tập nhé ^^*”

“Hu ra~ Trí Anh, tuyệt vời quá, ba người chúng ta cùng nhảy ! ^O^”

“Ừ ~ Tiểu Mẫn, tớ đang sướиɠ đến nỗi sắp bay rồi đây này~! Nói không chừng bọn mình còn trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trường ấy chứ! ^_^”

“Đợi đã! Mẹ ơi! Nếu có Công Cao… chắc sẽ không có chuyện Cẩm Thánh tham gia chứ?”

“Ôi… không chỉ có Cẩm Thánh, còn có Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi cũng đến nữa. Phải rồi! Còn em cậu nữa.”

Óai… oái… OH MY GOD!!

“Này… tớ quả thật…”

“Cậu thật thế nào? Thật có thể làm tốt chứ gì? Đương nhiên rồi. Mẹ ơi, chuông reng rồi. Tuấn Hỷ, học xong tiết nữa thì chúng ta bắt đầu tập nhé. Tính cả hôm nay thì chỉ còn 13 ngày thôi. Chúng ta phải cố lên đó. ^^ Á, cô đến rồi!!”

Sắp điên mất! Tôi hoàn toàn bị Trí Anh lừa rồi. Đúng là to chuyện thật rồi! Tôi… vậy mà phải nhảy nhót trước mặt Khương Cẩm Thánh à? Lại còn, “bán nghệ thuật” trước mặt con nhỏ Y Giang Yến nữa chứ? OH MY GOD!

Nhưng mà… tôi đã nhận lời Trí Anh rồi. Còn lấy tên mình ra thề thốt nữa… Không chừng còn mất mặt đến mức phải nhảy xuống Thái Bình Dương nữa. Nhảy… Tuấn Hỷ phải nhảy trước mặt nhiều người thế ư. -O-