Cổ Tích Và Sự Thật

Chương 4

Dành tặng cho những người bạn mà tôi yêu quý nhất…

***

Chạy thật nhanh vào lớp vì sợ bị phạt.Mặc dù hôm nay không có tiết của thầy chủ nhiệm “thân yêu” nhưng tôi vẫn lo.Ai chứ ông thầy của chúng tôi thì không thể đoán trước được điều gì.Với phương châm : “Tất cả vì học sinh thân yêu”,thầy sẽ không quản mồ hôi khó nhọc dậy sớm hàng ngày để “bắt” những bạn học sinh xấu số của mình để trừng phạt thật nặng.Mà hình thức phạt thì ngày càng được đổi mới,sợ các học sinh của mình trở nên “nhờn đòn”.

Rón rén bước thật nhẹ nhàng,khom lưng xuống để tránh nhỡ thầy nhìn thấy tôi qua cửa sổ,mặc dù tôi có ưỡn thẳng lưng,quang minh chính đại mà đi thì cái đầu cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa sổ (thật hận vì chiều cao của mình T_T).Ngó ngó đầu vào cửa lớp,tôi nở một nụ cười sung sướиɠ,may mắn là hôm nay ông thầy chủ nhiệm không “trực sớm”.

_Ối dời!Tôi lại tưởng hôm nay bà nghỉ,hôm nay làm sao mà đi muộn thế.-Trinh “em” nhảy vào chỗ tôi ngồi khi thấy tôi đến

_À….thì hôm qua ngủ muộn,hôm nay dậy muộn.Hết!

_Thế đến muộn mà bảo vệ vẫn cho vào à?

_Không!Thật ra là….tôi…tôi…trèo rào vào.-Tôi ấp úng nói.

_Ha ha ha ha-(Con Ngân nhảy vào hóng nhanh thế)-Châu chấu mà cũng có ngày phải trèo rào à.Ôi!Hôhô,tôi không tưởng tượng nổi châu chấu nhà mình mà trèo rào thì sẽ buồn cười thế nào đây.Hahaha ha….ôi,học sinh gương mẫu của thầy chủ nhiệm chính là đây.

_Đập cho phát bây giờ!Làm gì mà cười ầm lên thế.Ai mà chả có lúc “lỡ lầm”-Tôi nói.

_À mà,chân ngắn một mẩu thế này,trèo thế quái nào được.Xem nào,xem quần có bị rách không nào…-Con Trinh vừa nói vừa cúi cúi xuống trông rất biếи ŧɦái

_Con điên này,muốn chết à.Rách cái gì mà rách,cả một nghệ thuật đấy.

Trời ơi,làm sao tôi dám kể cuộc gặp gỡ sáng nay giữa tôi và Khang.Rồi Khang lại còn đỡ mông tôi để tôi trèo vào dễ dàng nữa chứ.Lại nghĩ đến vừa rồi anh ấy hiểu lầm,cảm thấy hụt hẫng kì lạ.Ôi….tại tôi cuồng trai đẹp quá đây mà,huhu.

Trống vào tiết 1 vang lên,vì giáo viên chưa vào nên lớp tôi vẫn cứ đùa nghịch như thường.Đột nhiên thầy giám thị bước vào:

_Nào nào,các con ngồi vào chỗ và trật tự cho các lớp bên còn học.Hôm nay cô giáo bị ốm nên các con…..

_ “ Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeee”

Trời ạ,học sinh đúng là một bọn giặc mà.Chỉ cần nghe thấy cô giáo ốm là gào lên ầm ĩ trong niềm vui sướиɠ tột độ T.T. Nhìn thầy giám thị mặt mũi không hiểu nổi đứng ngoài cửa mà tôi thấy buồn cười.Chưa kịp nói hết câu thì cả lớp tôi đã nhảy nhót hét ầm vì được nghỉ 2 tiết Văn rồi.Mà công nhận lớp tôi dù đã lớp 11 nhưng vẫn lười chảy thây trong việc học hành.Nhất là môn Văn thì…chưa đầy 15’ giảng văn thì phần đông dân số đã chết như ngả rạ rồi.

Mấy con bạn thân thiết của tôi lại đang ngồi…hú hí với tình yêu của chúng nó rồi.Lúc không yêu thì đứa nào cũng quấn quýt chơi với nhau,lời thề ước “mãi không chia lìa” của chúng tôi đã bị dập tan khi 2 con bạn đã tìm được tình yêu cùng lớp.Haizzz,có người yêu cái là quên hết bạn bè,lũ mắc dịch >.< :

_Cố gắng vào được Đại học cháu nhé.Lúc đấy muốn gì ông bà cũng cho,học đại học xong.Có công ăn việc làm ổn định rồi lấy một người chồng tốt là hạnh phúc lắm rồi.

Tôi sắp điên lên đây,đâu phải có mình tôi là con cháu trong nhà chứ.Sao cứ nhè tôi mà đại học mới chả đại hiếc.Sao gia đình tôi không được thoáng như mấy con bạn tôi nhỉ.Thích làm gì thì làm,chả cấm đoán thì hết.Nhưng có một điều là : Tôi đang hoàn toàn…đi ngược lại với đường lối chính sách mà gia đình đã đặt cho.Học hành thì…tôi nghĩ là khả năng tôi vào được Đại học là 0,5 % >