Bất kể Nhan Như có muốn đăng ký kết hôn Đông Phương Mặc hay không, thì Đông Phương Mặc đã trực tiếp kéo Nhan Như đến cơ quan đăng ký kết hôn.
Nhan Như xuống xe cùng Đông Phương Mặc, đau đầu nhìn cái bảng có mấy chữ đăng ký kết hôn, rồi nhìn đám người xếp hàng chờ lấy giấy đăng ký kết hôn, nghĩ ngợi lung tung, chờ xem có cô có thể tìm cơ hội trốn thoát khi chờ xếp hàng hay không.
Nhưng ảo tưởng của cô nhanh chóng tan tành bởi Đông Phương Mặc trực tiếp kéo cô đến gặp Cục trưởng Cục dân chính, vì người của Đông Phương gia chưa bao giờ phải xếp hàng chờ lấy giấy đăng ký kết hôn.
Đông Phương Nặc quả thực là một tên BT phi thường, không, phải là phi phàm, bởi vì anh là loài người không hiểu rõ quy tắc xử lý đến trước nhận trước.
Cục trưởng Cục dân chính có lẽ rất quen thuộc với Đông Phương Mặc, hai người bắt tay rồi nói những lời khách sáo, chỉ có Nhan Như bên cạnh vẫn đang lo lắng, có lẽ vì buổi sáng cô uống quá nhiều sữa đậu nành nên vừa bước vào Cục dân chính cô đã khẩn trương đến nhà vệ sinh.
"Tôi muốn đi vệ sinh", Nhan Như nói nhanh với Đông Phương Mặc, chưa kịp để anh trả lời, cô đã lập tức nói thêm: "Tôi muốn đi tiểu!"
Đông Phương Mặc cứng đờ, trên mặt lộ rõ
vẻ xấu hổ, Cục trưởng Cục Dân chính nhanh chóng chỉ tay về phía cửa nói: "Cuối hành lang là nhà vệ sinh do cán bộ của chúng ta sử dụng, cô đi thẳng là đến."
Nhan Như lập tức cảm ơn cục trưởng Cục Dân chính, Đông Phương Mặc còn chưa kịp nói gì cô đã nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi cửa, trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, cô thật sự rất muốn đi tiểu.
Nhà vệ sinh trên lầu quả thật là cho cán bộ sử dụng nên sạch sẽ, khi Nhan Như đi vào, cô giải quyết vấn đề thể chất của mình trước rồi cô mới nghĩ cách trốn thoát.
Ý nghĩ trốn thoát lại hiện lên trong đầu cô, cô nhanh chóng nhìn một vòng nhà vệ sinh không quá chật chội này.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, điều quan trọng nhất là cửa sổ nhà vệ sinh không có rào chắn, vì cửa sổ nhà vệ sinh được dành để thoát nạn của mọi người khi có hỏa hoạn.
Đây là lầu hai, nhìn xuống mặt đất cũng không cao lắm, hơn nữa nơi này là nhà vệ sinh nên bên ngoài nhà vệ sinh có đường ống thoát nước.
Ngay lúc Nhan Như phát hiện cửa sổ không có rào chắn, tay chân đã nhanh hơn não trèo lên bồn cầu, sau đó liền leo lên cửa sổ.
Tầng hai quả thực không cao, bên ngoài còn có ống nước, trong lòng không khỏi vui mừng, đây là trời giúp cô, sau đó hai tay ôm lấy ống nước, nhanh chóng trượt xuống.
Đây là phía sau của tòa nhà, hoàn toàn không có ai nhìn thấy, cô nhanh chóng xoay người bỏ chạy, lúc này suy nghĩ duy nhất của cô là trốn khỏi nơi này, nhanh chóng thoát khỏi Đông Phương Mặc.
Sân sau không phải là không có rào chắn, mà chỉ là một bức tường thấp, chỉ được quây bằng hàng rào sắt, nên không thể làm khó Nhan Như, cô dùng tay nắm lấy thanh sắt rồi trèo lên.
Chạy đến một con hẻm nhỏ, cô liền bị một bà lão phát hiện, bà lão tò mò hỏi: "Cô gái, sao cô lại trốn từ Cục Dân chính qua?"
"Có người đang muốn ép con kết hôn với anh ta nên con phải chạy trốn!" Nhan Như bỏ lại câu nói này, sau đó nhanh chóng chạy về phía đầu kia của con hẻm.